Nam Khê cầm điện thoại kề bên tai, rất nhanh, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: "Mời bác sĩ đến khám chưa, bây giờ cảm thấy thế nào?"
"Ừm, khám rồi."
Cô ấy đã nói dối.
"Trước mắt nghỉ ngơi thật tốt một chút, ngủ một giấc, tôi sẽ quay về lại ngay."
“Được.” Nam Khê gật đầu.
Cuộc gọi, chìm vào im lặng.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến giọng nói của Phương Thanh Liên, lộ rõ vẻ nũng nịu: "Kiến Thâm, em muốn ăn nho, anh bóc cho em được không?"
"Ừm, em nằm đi, anh sẽ bóc ra cho em."
Lục Kiến Thâm trả lời xong, lại quay sang điện thoại: "Nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi cúp máy."
Vốn dĩ, cô vẫn nên giống mọi khi một lần như mọi lần, nhè nhẹ trả lời anh một câu "Không.", sau đó mỉm cười, điềm tĩnh gác máy điện thoại.
Nhưng hôm nay không biết làm sao?
Cô cầm lấy điện thoại, hét lên có chút thiết tha: "Em có chuyện."
"Cơ thể em rất lạnh, em đã đắp rất nhiều mền rồi, trước đây ôm lấy anh hem đều luôn cảm thấy ấm một lúc, nhưng hôm nay làm sao cũng không thể ấm hơn được, em không thể ngủ được nếu không có anh ở bên."
Nam Khê nói xong, đầu dây bên kia lập tức yên lặng.
Trên điện thoại, ngay cả hơi thở của hai người cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Một giây, hai giây, ba giây...
Trong mười giây, Nam Khê cũng không nghe được câu trả lời của anh.
Chắc chắn là lời nói của cô khiến anh khó xử thì phải.
Đôi mắt lấp lánh của cô ấy cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bi-an-luc-thieu-gia/455101/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.