Ngay lập tức, hơi thở ấm áp của anh nóng bỏng quyến rũ phả lên đầu mũi Nam Khê, môi, thậm chí toàn bộ khuôn mặt. Cô đỏ bừng cả mặt, một tay nắm lấy cà vạt của anh, bỗng nhiên tiến cũng được, lùi cũng không xong. Trái tim của Nam Khê càng giống như một chú nai nhỏ, đập thình thịch hoảng loạn. “Anh… anh đứng thẳng.” Cô đỏ mặt, chuyển hướng chú ý. "Em chắc chắn?" Giọng của Lục Kiến Thâm rõ ràng vẫn bình thản như mọi khi, nhưng trong bầu không khí này, Nam Khê nghe lại có cảm giác ôn nhu gợi cảm chết người. Nhất là khi môi anh còn chạm phải chóp mũi cô, ấm áp đến mức, làm cô hoàn toàn không thể thắt cà vạt. "Tôi chắc chắn." "Được thôi." Trả lời một tiếng, Lục Kiến Thâm ngay lập tức đứng thẳng người, đứng ngay thẳng như cây thông cây bách. Nam Khê: "..." Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn. Bởi vì quá xấu hổ rồi. Trước đây khi hai người thường xuyên ở bên nhau, tại sao cô không nhận ra rằng Lục Kiến Thâm cao hơn cô rất nhiều, điều này thật tuyệt, ngay khi anh đứng thẳng dậy, cô đã không thể thắt hết được cà vạt cho anh, thậm chí còn phải kiễng chân lên. Vì trong bụng có tiểu bảo bảo, mấy ngày nay Nam Khê luôn luôn rất cẩn thận, đều mang giày bệt. Chính vì vậy, sự chênh lệch chiều cao giữa hai người ngày càng rõ rệt. Hơn nữa không biết hôm nay là xảy ra chuyện gì, mà chiếc cà vạt trong tay cô hết lần này đến lần khác đều thắt không được. Mặc dù kỹ thuật của cô ấy chẳng ra gì, nhưng cũng không đến nỗi tệ như vậy! Vốn dĩ Nam Khê đang rất sốt ruột, nhưng lúc này tiếng cười của ai đó vang lên bên tai: "Vừa rồin là ai bảo tôi đứng thẳng lên?" Nam Khê lập tức tức giận, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt lườm ai đó. Sau đó lấy cà vạt đang cầm trên tay nhét vào người anh: "Không thắt nữa, anh tự thắt đi." Biết cô tức giận rồi, Lục Kiến Thâm nắm lấy cổ tay cô kéo cô lại. Khi nhìn thấy phía sau có một cái bàn, anh trực tiếp ôm lấy Nam Khê, đặt cô lên bàn: "Được thôi, thắt tiếp." Trong phút chốc, đầu Nam Khê trở nên trống rỗng, lập tức choáng váng nắm lấy cà vạt của anh bằng hai tay. Cảnh tượng như này, có vẻ quen thuộc. Trước đây đều từng nhìn thấy trong các bộ phim thần tượng, nhưng không nghĩ tới một ngày nào đó vậy mà lại xảy ra với cô. Khi thắt cà vạt, Nam Khê cúi đầu, vô cùng nghiêm túc. Thực ra, trước đây cô căn bản không biết thắt cà vạt, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô không có dịp nào thể hiện. Khi biết sắp gả cho anh, cô đã lên mạng tìm kiếm thường xuyên làm theo trong đó học từng bước từng bước, lúc đầu học không nổi, sau này cô mua một chiếc cà vạt về không ngừng tập luyện, luyện tập rất lâu mới học được. Khi đó, cô ao ước: Mỗi buổi sáng sớm, cô làm bữa sáng cho anh, thắt cà vạt cho anh, tiễn anh đi làm; Cô luôn cảm thấy đây là lễ nghĩa vợ chồng, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Nhưng sau khi kết hôn, anh một lần cũng không để cô thắt cà vạt. Không ngờ đến lần duy nhất chuyện này xảy ra lại là vào ngày trước khi hai người ly hôn. Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Sau khi thắt cà vạt xong, Lục Kiến Thâm ôm lấy Nam Khê đi xuống, hai người tay trong tay xuống lầu. Ở đại sảnh Lục gia đều đã được trang hoàng rồi, toàn bộ được trang trí theo chủ đề "Đại hồng sắc" vốn được người trong nước yêu thích, hoà lẫn nhiều màu sắc khác nhau, khiến không gian trở nên vui vẻ và náo nhiệt. Mặc dù là tiệc ăn mừng, nhưng khắp nơi đều bộc lộ sự cao quý và không tầm thường của Lục gia. Ông nội Lục mặc một bộ quần áo sinh nhật màu đỏ truyền thống, ông cụ hôm nay còn làm tóc, bộ quần áo màu đỏ tươi, khiến cả người tăng thêm tinh thần năng động, cơ thể cũng trở nên vô cùng khoẻ mạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]