Chương trước
Chương sau
"Nam Khê là vợ của Lục Kiến Thâm, là con dâu Lục gia, cô nghĩ mình có tư cách gì để so sánh với cô ấy?"
" Cô ấy tiêu tiền của Kiến Thâm, là lẽ bất di bất dịch, đừng nói là tiền của Kiến Thâm, tiền của cả nhà họ Lục đều cho cô ấy tiêu xài, cô ấy cũng dùng không hết, cô ấy muốn dùng bao nhiêu tùy thích."
"Còn về quà, cô ấy chỉ tặng một chiếc lá, ông nội cũng sẽ thích, cất giữ nó như báu vật, dù cô có tặng một phiến lá vàng, ông cũng sẽ không có chút cảm kích, tự làm nhục bản thân mà thôi."
Phương Thanh Liên vừa hé môi, thì Lục Kiến Thâm nắm lấy cổ tay cô ta, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Nam Khê.
Nam Khê trong lòng đau khổ một hồi.
Nhưng cô vẫn ngay lập tức giữ lấy Vân Thư: "Mẹ, con và Kiến Thâm đang chọn quà cho ông nội, nếu mẹ cũng ở đây, hãy giúp chúng con tham khảo một chút nhé!"
Nam Khê cười rạng rỡ, nói nhẹ nhàng.
Giọng Vân Thư cũng dịu đi rất nhiều: "Kì thực mẹ cũng không có ý gì hay để tham khảo, ông nội thứ gì cũng không thiếu, ông ấy muốn gì ở các con mà vẫn còn không biết sao?"
Làm sao Nam Khê không biết, nhưng cô biết rằng Kiến Thâm không muốn.
Vậy nên trước mặt mẹ chồng, cô chỉ có thể giả ngây giả ngốc.
Vân Thư nhìn thẳng Lục Kiến Thâm: "Đừng nói với tôi là anh không biết, món quà mà ông nội muốn nhất, chính là một đứa chắt."
Không nói thì không sao, nói đến lại có chuyện, Vân Thư trở nên nóng giận.
"Nói cho anh biết, bụng của Nam Khê đã hai năm qua không động tĩnh, nếu cứ tiếp tục như thế này tôi phải hoài nghi về anh rồi."
Nam Khê: "..."
Đây là mẹ ruột, mà lại nghi ngờ chính con trai mình.
Nếu đổi thành bà mẹ chồng khác, chắc chắn trách móc bụng cô không chịu động đậy, buộc tội cô cơ thể yếu ớt.
Vậy nên Nam Khê trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, vô cùng ấm áp.
"Mẹ, đây là nơi công cộng, tốt xấu mẹ cũng nên giữ cho con chút thể diện." Lục Kiến Thâm nhíu mày, vẻ mặt phiền não.
"Anh cũng biết rằng cần thể diện, vậy tôi không cần thể diện chắc, anh biết rằng mỗi lần tôi tiệc tùng với những bà lớn, họ hỏi tôi tôi có cháu chưa, tôi hận không thể đào cái hố sâu chui xuống. "
Nam Khê xấu hổ.
Mặt cô cũng đỏ bừng rồi.
"Trước giờ, tôi luôn nghĩ cho tuổi trẻ của hai đứa, muốn cho anh nhiều thời gian hơn một chút, nên chưa bao giờ nhúng tay."
"Nhưng lần này, Lục Kiến Thâm, tôi nói cho anh nghe rõ, tôi cho anh ba tháng, nếu như bụng Nam Khê vẫn không có động tĩnh, tôi kiếm riêng anh hỏi tội."
"Mẹ, mẹ toàn là làm khó, mẹ nói lý lẽ chút được không?" Lục Kiến Thâm khuôn mặt u ám.
"Mẹ còn gây khó hơn, ba tháng nữa không thể mang thai hai con đều phải cùng mẹ đến bệnh viện để kiểm tra."
Vân Thư lại nhìn phía Nam Khê: "Mấy tháng này con quan sát nó cho mẹ, nếu nó không chủ động, không hợp tác, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo lại mẹ."
Nam Khê đỏ mặt nhỏ đầy mồ hôi, vội vàng gật đầu: "Vâng, mẹ."
Phương Thanh Liên đứng một bên đã ngại chết đi được.
Cô ta đáng thương cắn môi, siết chặt tay, cả người vừa tức vừa buồn.
Nếu như không phải hết sức để chịu đựng, hiện tại cô đã ta muốn lên tiếng về việc ly hôn giữa Kiến Thâm và Nam Khê.
Khi Vân Thư rời đi, Lục Kiến Thâm và Phương Thanh Liên đều thở phào nhẹ nhõm.
"Kiến Thâm, anh thật sự không muốn sinh con với cô ấy ư!"
Phương Thanh Liên tỏ vẻ đáng thương nhìn Lục Kiến Thâm, bộ dạng đó cần yếu đuối liền có yếu đuối.
Nam Khê mím môi im lặng.
Có lẽ đàn ông đều thích kiểu này nhỉ, mỏng manh, đáng thương, đã hoàn toàn khơi dậy bản năng che chở ở họ.
Ngay cả là siêu phàm thoát tục như Lục Kiến Thâm, cũng không thể không thoát khỏi được sự tầm thường đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.