Mấy ngày sau, anh ta cũng đi sớm về muộn, mười phần mệt mỏi.
Nhưng anh ta từ trước đến nay chưa bao giờ nói với cô, bạn của anh là "Phương Thanh Liên" đấy!
Nếu như cô ấy biết?
Nam Khê cười đầy khổ tâm, cho dù cô ấy đã biết, cô vẫn sẽ giúp anh che giấu.
Ai khiến cô yêu anh ta như vậy, không nỡ để anh ấy bị ông nội trách mắng!
"Vậy thì sao? Bây giờ cô nói với tôi những điều đó để làm gì?"
Nam Khê nhìn cô ta, bất nhờ giống như một chú nhím ra sức chống cự, toàn thân dựng lên gai nhọn, bảo vệ cơ thể mềm mại của mình.
"Nói cho tôi, chân của cô đều là do tôi gây nên, là tôi đã hại cô gãy chân à?"
"Nam Khê, cô tự hỏi bản thân, chẳng nhẽ không phải sao?" Giọng của Phương Thanh Liên cũng trở nên kích động.
"Nếu không phải vì cô, ông nội sẽ không ép buộc Kiến Thâm, Kiến Thâm sẽ không cam tâm tình nguyện mà lấy cô, tôi cũng sẽ không bị tai nạn vì lơ đễnh khi đang trên đường đến dự đám cưới của hai người, đôi chân này cũng không thể bị gãy rồi."
"Nếu không có cô, tôi sớm đã gả cho Kiến Thâm rồi, chúng tôi đã có thể con đàn cháu đống, con cháu cung phụng."
Nam Khê cố hết sức để kiềm chế bản thân.
Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên, điềm đạm đáp trả: "Không phải do tôi, cô chỉ là tìm cái cớ cho đôi chân gãy vịn cớ đó để yên dạ yên lòng và một sự thế thân mà thôi."
"Tôi tin ông nội, ông nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bi-an-luc-thieu-gia/271529/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.