Thấy Nam Khê khó hiểu, Phương Thanh Liên tiếp tục. "Nhà họ Lục bảo vệ cô quá tốt rồi, đặc biệt là ông nội Lục, Nam Khê cô có biết không, mặc dù xuất thân từ một gia đình nhỏ, một chút bối cảnh xuất thân đều không có, nhưng cô quá may mắn rồi. "Ông nội Lục coi cô như cháu gái ruột, chỉ vì mẹ cô đã cứu mạng họ? Tôi thậm chí có lúc tự hỏi, nếu người cứu họ là mẹ tôi, liệu tôi có thể có một cái kết khác với Kiến Thần không? Tôi có thể gả cho anh ấy như ý nguyện? " Nam Khê có một dự cảm xấu trong lòng. Không biết vì sao, cô cảm thấy có thứ gì đó mà cô không biết đang từng chút một, bong ra từng lớp từng lớp. "Cô nói vậy là có ý gì?" Hơi thở của Nam Khê có chút dồn dập. "Năm đó, ông nội Lục một lòng tác hợp cho cô và Kiến Thâm, ông ấy muốn Kiến Thâm cưới cô, nhưng Kiến Thâm căn bản không bằng lòng, hai người căng thẳng một thời gian dài, nhưng Kiến Thâm dẫu sao còn trẻ, quyền lực nhà họ Lục đều nằm trong tay ông nội, ông dùng mọi cách thúc ép Kiến Thâm, Kiến Thâm cuối cùng cũng không phản kháng thành công, chỉ có thể ép buộc lấy cô. "Không, cô nói dối." Nam Khê bất ngờ như một chú nhím đầy gai, chống trả quyết liệt. Cô không thể chấp nhận được, cuộc hôn nhân của cô là một cuộc hôn nhân ép buộc người khác. Phương Thanh Liên cười không nói nên lời: "Những gì tôi nói đều là sự thật, bởi vì Kiến Thâm để bảo vệ tôi, nên mới kết hôn với cô." "Cô nói gì?" Nam Khê không dám tin, cơ thể cô không kìm được run rẩy. Cô bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Có một cảm giác ớn lạnh xuôi theo chiếm lấy lòng bàn chân đến toàn thân, lạnh run người. Năm đó, ông nội hỏi cô: "Khê Khê, nếu Kiến Thâm muốn ở bên con, lấy con làm vợ, con bằng lòng không?" "Ông nội, anh ấy có tự nguyện không?" Lúc đó, cô đã biết người anh ta yêu là Phương Thanh Liên, nên mới hỏi như vậy. Cô tự nhủ bản thân, nếu như anh ấy bị ông nội ép buộc, bất kể thế nào cô cũng sẽ không đồng ý, vì cô không muốn trói buộc anh ấy bằng một cuộc hôn nhân. Càng không muốn dùng cách đó để có được anh ấy. "Tiểu tử ngốc, Kiến Thâm tính khí ngang ngược, nếu như không phải nó tự nguyện bằng lòng, ông vẫn có thể ép buộc nó à." Sau đó, cô cũng hỏi Lục Kiến Thâm. Cô hỏi anh: "Anh tự nguyện lấy tôi sao? Tôi biết rằng ông nội cực kì yêu thương em, em không muốn anh lấy tôi vì mệnh lệnh của ông nội. Càng không muốn làm anh khó xử." Lục Kiến Thâm trả lời cô như thế nào? Anh nói: "Đó là tự nguyện, tôi và Thanh Liên đã chia tay rồi, chúng tôi đã thỏa thuận, trong vòng ba năm, tôi sẽ cố gắng yêu cô, nếu sau ba năm tôi vẫn không thể yêu cô, chúng ta sẽ ly hôn trong hòa bình, cô đồng ý chứ? " "Đồng ý!" Lúc đó cô cười rạng rỡ. Lục Kiến Thâm cũng hỏi cô: "Tại sao cô lại đồng ý gả cho tôi? Em không có người mình thích sao? Em can tâm bị ràng buộc bởi hôn nhân à? Em không muốn theo đuổi tình yêu của chính mình sao?" Anh ấy nói phải, đã thích trong tám năm rồi. Sau đó lắc đầu: "Tôi không theo đuổi nữa." Vì cô ấy đã trở thành vợ anh ta, từ tình yêu trực tiếp biến thành hôn nhân, hoàn thành một bước lớn trong cuộc đời. Nhưng hiện tại, Phương Thanh Liên nói với cô, tất thảy chỉ là giả dối. Nếu những gì cô ta nói là sự thật. Điều đó chứng tỏ ngay từ đầu, tất cả mọi người đều gạt cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]