Chương trước
Chương sau
Chương 617

“Hoàng Bách anh ấy..’ “Dì thật ra thì tin tưởng nhân phẩm bác sĩ Bách.. Ít nhất cậu ta không phải cố ý đùa bỡn Thanh Hoa, cậu ta trước cũng không biết Hà Mộc Y trả lại, đúng không?”

Lời này là khuyên giải an ủi, cũng là nhờ giúp đỡ.

ˆ Không để cho cô đến nỗi đối với người với người sống chung thất vọng, càng cho bạn tốt một câu trả lời.

“Dạ, Hoàng Bách anh ấy không biết!”

Đặng Mai Tuyết bình tĩnh nói, ‘Năm đó Mộc Y đi rất kiên quyết, Hoàng Bách cũng đau khổ một đoạn thời gian rất dài.. Anh ta cuối cùng cũng không bỏ được.”

“Ta sẽ đem chuyện này còn có ngài tốt bụng chuyển đạt cho Thanh Hoa đích.” Trần Nam Phương có vẻ hơi khổ sở cười, “Nhưng mà thẻ này, Dì Tuyết hay là dì thu đi, con tin là Thanh Hoa sẽ không cần!”

Đặng Mai Tuyết không ép được cô, cuối cùng gật đầu một cái.

“Dì..’ Trần Nam Phương bối rối, không biết làm sao mở miệng, ‘Mọi việc vần là lấy thân thể làm trọng.”

“Thân thể? Thân thể dì thực sự nhịn quá lâu rồi, ” Đặng Mai Tuyết thanh âm run run, “Quá lâu, lâu đến mức dì phải làm ra chút thay đổi.”

“Dì Tuyết?”

“Ngày đó dì đã phải suy nghĩ rất lâu, dì phải ly hôn với ông tai”

Trần Nam Phương đi đến bên cạnh Đặng Mai Tuyết ngôi một chút, đưa tay ôm bà ta, giống như dỗ dành một đứa trẻ con vậy, “Nếu như vậy dì có thể vui vẻ một chút, con muốn được tất cả mọi người thông cảm và chúc phúc.”

Đặng Mai Tuyết không nói lời nào, tựa đầu vào vai Trân Nam Phương, qua một lúc lâu mới khóc lên, “Nhưng mà ông ta không nghe được!”

“Ông ấy.. Sẽ nghe được. Trần Nam Phương an ủi, “Dì đối với ông ấy tình thâm nghĩa nặng, ông ấy ở nơi nào cũng sẽ cảm nhận được.”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Có thật không?” Đặng Mai Tuyết ngồi dậy, giống như một đứa trẻ mê mang đang tìm cầu câu trả lời, “Nam Phương lời con nói là sự thật sao? Ông ấy có thể cảm nhận được? Ông ấy không trách dì năm đó không đủ kiên tì?”

“Dạ, ông ấy sẽ không làm thế.’ Trân Nam Phương rơi lệ, hỏi thế gian tình là vật chỉ.

Đặng Mai Tuyết khóc thật lâu, lâu đến Hà Minh Viễn cùng Trịnh Hoàng Bách cũng tới gõ cửa hai lần, bà ta mới cố gắng kìm nén lại: ‘Nam Phương con và Tạ Ngọc Hân thật là có tâm thiện giống nhau, dì Hân ở trên trời thấy con gái của mình tốt như vậy cũng sẽ rất vui mừng.”

Trân Nam Phương lau nước mắt, cười hết sức, “con cũng tin vậy.’ Cửa mở ra, Hà Minh Viễn và Trịnh Hoàng Bách đang đứng ở bên ngoài lo lắng nhìn vào, thấy hai người đi ra ngoài, vội vàng tiến lên đón.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc vậy?”

“Mẹ không có sao, trò chuyện cùng Nam Phương xong thì tốt hơn nhiều rồi.”

Đặng Mai Tuyết hướng anh khoác tay một cái, ‘Mẹ mệt mỏi, đi vê nghỉ ngơi.”

Đặng Mai Tuyết sau khi đi, Trịnh Hoàng Bách liền ngăn Trân Nam Phương lại, hỏi cô mẹ anh và cô đã nói cái gì.

“Tùy tiện trò chuyện một chút mà thôi.” Trân Nam Phương không muốn nói, cũng là vì tốt cho anh, dẫu sao bây giờ anh cũng phải kết hôn rồi.

Thử hỏi ai muốn kết hôn một chuyện vui như thế vào lúc cha mẹ ly dị cơ chứ.

Nhưng mà Trịnh Hoàng Bách giống như đoán được vậy, trực tiếp hỏi: “Có phải là bà ấy vân khăng khăng muốn cùng ba ta ly dị?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.