Chương trước
Chương sau
Chương 594

Hà Minh Viễn lại ăn dấm chua!

Trần Nam Phương chớp chớp mắt nhìn, ra vẻ dịu dàng nói: “Anh không sao chứ? Ngày mai em đi làm, tiện thể mời ông ấy đi ăn thôi mà?”

Thấy anh không thèm để ý, cô chỉ có thể tiếp tục: “Anh ngày mai có việc à? Tối nay có thể dành chút thời gian chứ?”

“Còn phải xem biểu hiện của vợ anh như nào đã.”

“.”Trân Nam Phương loạn nhịp, rụt rè đặt lên má anh một nụ hôn: “Như thế đã được chưa?”

“Tiếp tục đi.”

Cô trừng mắt liếc yêu anh một cái, sau đó kiêng chân lên. Chưa kịp đặt một nụ hôn vào môi anh đã nghe thấy tiếng kêu lên “ọc” từ phía sau.

Âm thanh phát ra từ Hà Minh Vũ.

Trần Nam Phương vội vàng thoát khỏi vòng tay của Hà Minh Viên, sau đó ngượng ngùng cười: “Minh Vũ, anh đói bụng rồi phải không? Để em đi nấu , cơm.

Nói xong cô liên nhanh chân chạy vào phòng bếp, cũng không quay đầu nhìn Hà Minh Vũ đang xoa xoa cái bụng, bộ dạng cực kì thống khổ.

“Anh, anh làm sao vậy? Lại đau đầu nữa à?”

“Hừ, nói bé một chút, đừng để Nam Phương nghe thấy.”

Hà Minh Viên nghe thấy lập tức kinh ngạc, nói: “Anh..”

“Cô ấy nghe được chắc chắn sẽ lo lăng, anh không sao, năm một lúc sẽ ổn thôi.” Sau đó anh quay về phòng rồi đóng cửa lại.

Hà Minh Viên vấn đứng đực một chỗ chìm vào suy tư.

Qua một đêm không có chuyện gì, sáng hôm sau Trần Nam Phương hoàn thành công xong, đến giữa trưa hẹn Tạ Đình Nam ra ngoài ăn cơm.

Lần này ông lựa chọn một nhà hàng Quảng Đông, nói: “Lần trước ta không biết dạ dày con không tốt.”

“Không sao đâu.” Trần Nam Phương khoát tay: “Minh Viễn à, anh ấy nói quá thôi.”

“Tốt hơn hết con nên cẩn thận một chút.” Tạ Đình Nam hận không thể tìm một nhóm chuyên gia dinh dưỡng tới điều trị cho cô. Nhưng ông đành chịu, không thể dọa cô ấy chạy mất được.

Cô mỉm cười gật đầu. Hai người gọi món xong, cô hỏi: “Giáo sư Tạ có biết mẹ tôi ở Việt Nam không? Hay vẫn nghĩ mẹ tôi ở nước L?”

Hỏi xong, cô phát hiện thấy Tạ Đình Nam có gì đó không ổn, giống như đang che giấu cảm xúc gì đó, ngay cả chiếc cốc đang cầm trên tay cũng bị mắt chặt.

“Ông.. không phải có quan hệ rất tốt với mẹ con sao?” Cô ngờ vực hỏi “Hay là ông..”

“Mẹ con tốt bụng lắm!” Ông ngắt lời cô: “Cô ấy rất dịu dàng và còn giúp đỡ ta rất nhiều, cô ấy…”

Trần Nam Phương thấy bộ dạng của ông như vậy, còn thâm tưởng ông là người ngưỡng mộ và theo đuổi Tạ Ngọc Hân. Vì thế nhanh chóng rót đầy cốc nước cho ông, nói: “Ông uống nước đi, chuyện quá khứ đã qua cả rồi.”

“Đúng vậy, cô ấy đã chết.” Cứ như vậy mà chết, bỏ ông một mình đối mặt với cả thế giới.

Trần Nam Phương im lặng, chờ giáo sư phát tiết hết cảm xúc trong lòng, một lát sau nghe thấy ông nói: “Con xem, già rồi hay nghĩ về chuyện ngày xưa, quên mất không trả lời câu hỏi của con. Ta và cô ấy ở nước L có quen biết với nhau, chúng ta là bạn cùng lớp.”

“Ra là thế.” Cô mím môi, nói ra sự tò mò trong lòng mình: “Ông có biết tai nạn xe năm đó là tai nạn ngoài ý muốn không?”

Bỗng nhiên, Tạ Đình Nam nắm chặt tay lại, ánh mắt cũng trở nên sắc bén!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.