Nam Phương suy nghĩ một lát rồi gật đầu một cái: Anh nói cũng đúng, em nấu cơm không ngon, sợ Dạ Hành không thích.”
Trong lòng Trịnh Hoàng Phong rét lạnh, cô gọi Hà Minh Vũ là Dạ Hành, có phải cô định nhặt lại đoạn tình cảm kia rồi sau đó dân dần phát triển thành…
Anh ta không dám nghĩ nhiều nữa, nhưng trong lòng không khỏi có một cảm giác thất vọng len lỏi. Anh ta đã đợi rất lâu mới đợi được cô và Hà Minh Viễn ly hôn, cuối cùng anh ta vẫn không có cơ hội sao?
“Anh? Anh ổn chứ? Anh ngồi đi.”
Nam Phương nhẹ nhàng chạm vào Hoàng Phong, lại ra hiệu cho Hà Minh Vũ điều gì đó nhưng anh ta lại bày ra vẻ mặt đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu gì.
“Chuyện này em có nói với Minh Viễn chưa?”
Cô rót ra hai ly nước, nghe được câu hỏi của Hoàng Phong thì ngẩng mặt nhìn anh ta: ‘Em không nói, nếu anh tới đây rồi thì có thể nói giúp em một tiếng được không?”
“Ly hôn rồi thì ít liên lạc vẫn tốt hơn.”
Nam Phương cố làm ra vẻ kiên cường nói: “Em cảm ơn anh trước vậy.”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Bên ngoài truyền tới tiếng gọi của Thanh Hoa.
“Nam Phương! Là tớ đến nè.”
Nam Phương vui vẻ chạy ra mở cửa nhưng trong nháy mắt nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ. Sau lưng cô bạn của mình còn có hai người khác, chính là Trịnh Hoàng Bách và Hà Minh Viễn.
“Sao em lại đến đây?” Hà Minh Vũ phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3374925/chuong-563.html