Chương 556
Cô cảm thấy lời này rất mất tự nhiên, tại sao lại di truyền từ mẹ mà không thể di truyền từ cha chứ?
Ngẫm lại, hình như cha của cô rất tệ bạc, thôi thì không di truyền ông ta mới tốt.
Trần Nam Phương xoa huyệt thái dương, cô đang nghĩ gì chứ?
“Tôi về vị trí làm việc đây.” Bởi vì nội dung công việc nên văn phòng mà cô làm việc nằm ở hướng Tây Nam của công ty, ở đây thành lập một phòng kế toán có nhiệm vụ đặc biệt.
Cô vừa chân trước bước vào thì chân sau Hà Minh Viễn đã đi vào theo.
“Ai cho anh vào đây?” Cô buồn bực: “Đây là nơi quan trọng của công ty.”
Anh mím đôi môi mỏng, từng bước áp sát lại gần.
Trân Nam Phương không ngừng lui về phía sau cho đến khi lưng đập mạnh lên tường, cơn đau làm cho cô bình tĩnh trở lại, cô khẽ hếch cằm: “Tổng giám đốc Viễn! Anh đang tính làm gì đấy, anh mà còn tiến lên một bước nữa tôi sẽ gọi người đến.”
Thế mà không ngờ anh lại thực sự dừng lại và đứng đối mặt với cô.
Dường như có hàng ngàn hàng vạn tia tình cảm và oán trách giữa hai người.
“Anh không tính kế em.” Hà Minh Viễn lên tiếng giải thích.
“Không sao cả.” Trân Nam Phương cúi đầu, ngăn cản giao tiếp bằng mắt giữa hai người: “Mời Tổng giám đốc Viễn về cho.”
“Anh không thích cách xưng hô này!”
“Vậy anh thích gọi thế nào?” Cô giả vờ suy nghĩ một chút rồi đột nhiên lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3373248/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.