“Cậu chủ…” Minh Phúc không đi, mặc dù biết đụng vào họng súng, nhưng vẫn phải đụng: “Nghe nói mợ ba muốn về Thâm Thành.”
Không đợi được anh trả lời lại, anh ấy lại nói thêm: “Một mình cô ấy đi, không có cô Thanh Hoa đi theo.”
Hà Minh Viễn nheo mắt lại, khí thế không nói được thành lời, nhưng người ta nhìn vào thì không thể hiểu nổi rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Bên này, sau khi Trần Nam Phương xuống xe, cô mờ mịt bước đi trên đường lớn, trong lòng vừa đau lại vừa chát.
Cô có cảm giác như mình đang bị kẹt ở một ngã tư đường, không biết nên đi về phía bên trái hay là bên phải, hoặc là nói cô muốn đi về bên phải nhưng lại còn có một con đường khác.
Hơn nữa những lời mà Hà Minh Viên nói về việc Hà Minh Vũ sinh bệnh, cô biết mục đích anh ta ly hôn, đơn giản là muốn “nhường” chính cô lại cho Hà Minh Vũ mà thôi.
Nhưng mà ai cho anh cái quyên để anh làm như vậy chứ?
Anh lại xem cô là thứ gì vậy?
Một thứ vật phẩm có thể nhường tới nhường lui hay sao?
“Khốn kiếp chết tiệt.” Cô hung dữ mắng một câu rồi giơ tay xoa xoa đôi môi sưng đỏ, nếu đã buông tay rồi thì còn chạy tới trêu chọc cô làm gì nữa chứ?
“Hay là nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.” Trần Nam Phương đưa ra quyết định cuối cùng, không thể trêu vào nhưng cô vẫn có thể trốn được mà.
Cô dùng thời gian nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3370372/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.