Đầu tiên Trần Nam Phương hơi sửng sốt vì từ “Vợ” kia, nghe thấy anh gọi ông già mập lùn là “Bác cả”, cô biết người trước mắt này là ông lớn.
Chuyện ông lớn về nước thì Trần Nam Phương đã nghe nói từ lâu, nhưng không ngờ ông ta lại có bộ dạng như thế này, càng không ngờ ông ta lại che chở cho Hà Minh Kỳ và Ngô Hà như vậy.
Xem ra giữa bọn họ đã trao đổi rất nhiều lợi ích.
Nhưng cô không có hứng thú tìm hiểu, nhìn thấy Hà Minh Viễn đã trị được ông lớn, cô nhấc chân rời đi…
“Để anh đưa em về.”
Nghe thấy giọng nói sau lưng, bước chân của Trân Nam Phương vô thức bị giữ lại, trái tim cũng theo đó mà đập thình thịch, cô cũng không biết nên đối mặt với Hà Minh Viễn như thế nào.
“Không cần đâu! Cảm ơn anh!”
“Lên xe đi.” Anh đi vòng qua trước mặt cô, ánh mắt hơi tối tăm: “Không chừng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Chân mày của Trần Nam Phương giật giật, quay đầu nhìn lại, cũng không thấy người nào cho nên cô không biết lời nói của Hà Minh Viễn là thật hay giả.
Nhưng khi cô dừng lại cũng không ngăn được ai đó kéo cô đến bên chiếc xe, còn tự mình mở cửa xe ra.
“Làm phiền anh rồi.” Trân Nam Phương bất đắc dĩ lên xe, cố gắng thu mình vào trong góc: “Ngừng ở chỗ có thể bắt taxi là được.”
Nói xong cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, không nhìn Hà Minh Viên mà cũng không định nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3370156/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.