Người đàn ông mà cô từng hận, tức giận và sợ hãi, đã cùng cô hòa làm một thể sau một thời gian dài tiếp xúc.
Ngay cả người đã từng là người nhà như Dạ Hành cũng đã không thể chen chân vào nữa.
“Sao em lại khóc rồi? Em đừng khóc!” Hà Minh Vũ đi đến trước mặt cô, chân tay luống cuống: “Tôi không bắt nạt em, tôi… Anh chỉ hỏi thử, không phải em thì thôi.”
Trân Nam Phương không muốn nói chuyện, cũng không nói nên lời, nhìn thấy anh ấy ngây ngốc không biết làm sao, cô liền tùy tiện lau nước mắt, cất bước muốn rời đi.
Không ngờ va phải một người đi tới từ phía đối diện… Ngô Hài!
“Nam Phương! Sao cô lại khóc vậy?
Có người bắt nạt cô à?” Ngô Hà ống ẹo hỏi, còn ra sức nhìn Hà Minh Vũ: “Đúng là giỏi nhỉ, lúc thì anh trai lúc thì em trai.”
Mặc dù câu sau rất nhỏ, nhưng Trần Nam Phương vẫn nghe rõ ràng, không khỏi cảm thấy tức giận.
Chát!
Cô giơ tay tát Ngô Hà một cái, từng bước ép hỏi: “Cô nói ai bắt nạt tôi? Cô không biết sao? Quá khứ của tôi là ai trộm mất? Con của tôi là ai hại chết? Là ai đâm con dao vào ngực tôi?”
Ánh mắt lạnh buốt như dao của Trân Nam Phương rơi vào trên thân Ngô Hà: “Cô khóc cái gì? Có người bắt nạt cô à? Ngô Hài Ban đêm cô ngủ có ngon không? Nửa đêm không có ai đến đòi mạng cô chứ? Tôi nói cho cô biết, cô trốn được một lúc không trốn được cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3369806/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.