“Em phải đi theo để bảo vệ Nam Phương chứ! Cô ấy là bạn bè tốt nhất của em mài!” Cô ấy nói chuyện trông vô cùng đáng tin, nhưng trong lòng lại oán thâm là sao Trịnh Hoàng Bách lại nhạy cảm như vậy.
Mặc dù lần này cô chủ động đi theo Trân Nam Phương nhưng Trịnh Hoàng Bách lại giơ tay đồng ý cả trăm lần đấy!
“Thật hâm mộ tình cảm bạn bè giữa các em đói”
“Em cũng rất hâm mộ tình anh em giữa anh và tên bác sĩ giỏi nhưng thối tha kia” Đỗ Thanh Hoa thành khẩn nói: “Em là trẻ mồ côi, ngay cả mặt mũi ba mẹ còn chưa thấy được, càng đừng nói gì tới anh chị em…”
Trịnh Hoàng Phong im lặng một giây, sau đó cho một nụ cười cực kỳ sạch sẽ: “Sau này em cứ gọi tôi là anh trai như Hoàng Bách đi.”
Đỗ Thanh Hoa bất ngờ chớp chớp mắt, một giây sau trong hốc mắt của cô ấy đã đỏ lên!
Cô ấy quay đầu đi, sau khi quay lại đã cười vô cùng vui vẻ kêu một tiếng: “Anh trai.”
Lúc Trần Nam Phương quay lại thì thấy cảnh này thì quay qua cười đầy cảm kích với Trịnh Hoàng Phong, sau đó ấm áp mở miệng.
“Nam Phương sau này cũng gọi tôi là anh trai đi.”
“… Được, anh trai.”
Ba người đều cười.
Trải qua một giờ đi xe, ba người thuận lợi tới được trạm tàu ngầm Thâm Thành, sau đó đi thẳng tới đường Thái Hà.
“Minh Viên vẫn còn ở Thâm Thành sao?” Trên đường đi, Trịnh Hoàng Phong không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3363669/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.