“Ô”” Cô gật đầu, ngập ngừng nói: “Thật ra hai ngày nay em còn gặp một người, nhưng cậu ấy là người tốt!”
Hà Minh Viễn liếc cô, môi mỏng mím chặt, chỉ chờ cô nói tiếp.
“Anh cho em xem ảnh của anh trai anh đi mà, em rất nghi ngờ người đàn ông đó chính là anh trai của anh.” Ánh mắt của Trần Nam Phương đầy tha thiết mong đợi nhìn anh: “Anh ta nói anh †a không nhớ nhà ở đâu, cũng không biết trong nhà có những ai, còn hỏi em mấy thứ kiến thức thường thức đơn giản trong cuộc sống, nhưng anh ta dường như có một sự nhạy cảm nào đó, trước khi vụ nổ xảy ra chính anh ta là người đã kéo em rai “
“Trần Nam Phương!” Khi nấy sắc mặt của người nào đó vừa tốt lên một chút thì bây giờ lại trở nên tối sầm: “Đàn ông, hả?”
“Có thể là anh trai của anh mà.” Cô sợ anh hiểu lâm, nên nhanh chóng vận dụng hết khả năng của mình để mô tả người đàn ông đó.
“Em nói thật sao?” Hà Minh Viễn dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của cô: “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Hình như… Anh ta muốn đến Thâm Thành nên em đã đưa tiền cho anh ta.”
Giọng nói của Trân Nam Phương càng ngày càng nhỏ, mở to hai mắt: “Anh ta thật sự là anh trai của anh sao?”
Anh nhanh chóng gật đầu, vội vàng bảo Minh Phúc khởi động xe đi, sau khi xe chạy đến một con phố, anh lại nói: “Dừng xel”
“Sao thế?” Trân Nam Phương khó hiểu: “Anh nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3363665/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.