Cô không hiểu nổi ý cậu ấy là gì, nhưng mà thấy có vẻ như đối phương cũng chẳng định giải thích cho cô hiểu, cô đổi sang một vấn đề khác: “Tôi vân chưa biết tên cậu nữa? Tôi tên Trần Nam Phương.”
“Nam Phương…”
Cậu con trai lẩm nhẩm cái tên, sau đó gãi đầu đáp: “Tôi là Tuấn.”
Cô còn tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác hỏi lại cậu: “Cái gì Tuấn mới được?”
“Chỉ là Tuấn thôi.”
Trần Nam Phương chẳng biết nói sao, có cái tên nào tùy tiện như vậy chứ: “Thế họ của cậu là?”
Cậu con trai chỉ lắc đầu, trông không giống như đang giả vờ.
Cô cũng không bối rối quá lâu, cười nói: “Thế thì cứ gọi là Tuấn thôi vậy, à phải, cậu có nhớ người nhà mình không? Tôi có thể giúp cậu gọi cho họ.”
“Tôi tính đi Thâm Thành.”
Thiên bảo: “Nhưng lại không có tiền, người ta không cho tôi lên xe.”
Trân Nam Phương nhìn thấy Tuấn túng quân như vậy, thoáng cảm thấy đau lòng, lập tức rút hết tiền trong ví ra đưa cho cậu ấy: “Nè, cầm lấy mà dùng.”
“Tôi biết cô là người tốt mà, là người tốt giống cô ấy vậy.”
Thiên cười rộ lên, nói rằng.
Cô cũng cười rộ lên theo, bỗng võ gáy mình một cái: “Tôi còn phải tìm đồ nữa, thôi không nói chuyện với cậu nữa đâu.”
“Cô muốn tìm cái gì? Để tôi giúp cô.”
Thiên chủ động lên tiếng muốn giúp.
Trân Nam Phương nghĩ ngợi một hồi, xoay xoay di động, rồi lại giải thích với cậu ấy một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3363611/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.