Chương trước
Chương sau
Cũng may anh nhanh chóng buông †ay, còn giơ tay lên vuốt ve đôi mắt như muốn phun ra lửa của cô, nhẹ giọng nói: “Nam Phương em yên tâm, em là vợ anh, anh sẽ không cưỡng ép em.”

Sao cô có thể tin được những lời này chứ, vẫn nhìn anh chằm chằm.

Hà Minh Viễn xoa xoa đỉnh đầu cô đầy yêu chiều, bàn tay giống như có ma thuật biến ra một thứ gì đó.

Trần Nam Phương nhìn lại, là khúc gô tử đàn hình đám mây mà trước đây từng nhìn thấy, lúc đó bà Diêu lấy ra, sau đó lại bị Hà Minh Viễn cầm đi mất, bây giờ anh lại lấy ra để làm gì?

“Bắt đầu từ hôm nay giao bảo bối cho bà xã cất giữ.” Anh nhét vật kia vào tay Trần Nam Phương, ánh mắt thâm thúy, giống hệt như vũ trụ sâu thắm và bao la.

“Tôi…” Cô theo phản xạ muốn từ chối.

“Không được phép trả lại.” Hà Minh Viễn nghiêm mặt nắm chặt lấy tay cô, sau đó lại ôm lấy cô, nhẹ giọng thì thào nói: “Nam Phương không muốn trái tim của anh sao?”

“Cái gì mà trái tim của anh cơ chứ?”

Sau một hồi sửng sốt cô dường như mới như hiểu ra: “Có nghĩa là lúc trước từng thổ lộ nhiều lần như vậy, tất cả đều là vô tâm sao?”

“Nam Phương!” Anh chau mày im lặng một lúc sau đó mới giải thích: “Anh trai của anh cũng có một chiếc, hình cái cây, lúc trước anh hy vọng anh ấy nhìn thấy cái này có thể nhớ lại chuyện quá khứ, cho nên mới không để ở chỗ em.”

Trái tim Trần Nam Phương giống như bị cái gì đó chèn ép, đau đớn, thật sự cảm nhận được nỗi đau đớn muốn có người thân nhưng lại không có của anh.

Cô cũng vậy không phải sao?

“Hà Minh Viễn, tôi…” Cô buồn bã cụp mắt xuống, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng đành phải thốt lên: “Tôi xin lỗi.”



“Cô bé ngốc.” Anh vòng tay ôm cô: “Thấy thương anh lắm à?”

“Tôi chỉ…” Những lời nói che đậy bị nuốt trở lại, Nam Phương nhẹ giọng nói: “Phải, cho nên anh phải suy nghĩ cho thật kỹ”

Ngoại trừ lực đạo trong tay rất mạnh mẽ, anh không phát ra bất cứ âm thanh nào.

“Anh đừng làm như vậy.” Trân Nam Phương muốn đứng thẳng người dậy, nhưng bị cự tuyệt.

Hà Minh Viễn hình như cười khẽ một tiếng: “Anh không sao, chỉ là muốn hưởng thụ, cảm giác được bà xã thương thật ngọt ngào.”

Tuy răng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào hõm vai anh, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt: “Miệng mồm trơn tru.”

Anh cong người chiếm hữu đôi môi của cô: “Chưa nếm thử sao em biết miệng mồm anh trơn tru chứ.”

“..”

Trần Nam Phương cảm thấy được toàn thân giống như bị cảm giác ngọt ngào tuyệt vời làm mê hoặc, dần dần giao bản thân mình ra, chân thành tới mức không hề giữ lại chút gì.

Ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt anh tuấn quyến rũ của Hà Minh Viên, phản ứng đầu tiên của cô là đánh vào ngực anh: “Xấu xal”

Sau đó, mới cầm điện thoại lên.

Nào ngờ có tên vô lại nào đó quấn lấy, còn bấm tắt điện thoại của cô: “Bà xã nói xem sao anh lại xấu xa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.