Cũng may anh nhanh chóng buông †ay, còn giơ tay lên vuốt ve đôi mắt như muốn phun ra lửa của cô, nhẹ giọng nói: “Nam Phương em yên tâm, em là vợ anh, anh sẽ không cưỡng ép em.”
Sao cô có thể tin được những lời này chứ, vẫn nhìn anh chằm chằm.
Hà Minh Viễn xoa xoa đỉnh đầu cô đầy yêu chiều, bàn tay giống như có ma thuật biến ra một thứ gì đó.
Trần Nam Phương nhìn lại, là khúc gô tử đàn hình đám mây mà trước đây từng nhìn thấy, lúc đó bà Diêu lấy ra, sau đó lại bị Hà Minh Viễn cầm đi mất, bây giờ anh lại lấy ra để làm gì?
“Bắt đầu từ hôm nay giao bảo bối cho bà xã cất giữ.” Anh nhét vật kia vào tay Trần Nam Phương, ánh mắt thâm thúy, giống hệt như vũ trụ sâu thắm và bao la.
“Tôi…” Cô theo phản xạ muốn từ chối.
“Không được phép trả lại.” Hà Minh Viễn nghiêm mặt nắm chặt lấy tay cô, sau đó lại ôm lấy cô, nhẹ giọng thì thào nói: “Nam Phương không muốn trái tim của anh sao?”
“Cái gì mà trái tim của anh cơ chứ?”
Sau một hồi sửng sốt cô dường như mới như hiểu ra: “Có nghĩa là lúc trước từng thổ lộ nhiều lần như vậy, tất cả đều là vô tâm sao?”
“Nam Phương!” Anh chau mày im lặng một lúc sau đó mới giải thích: “Anh trai của anh cũng có một chiếc, hình cái cây, lúc trước anh hy vọng anh ấy nhìn thấy cái này có thể nhớ lại chuyện quá khứ, cho nên mới không để ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3350820/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.