“Không cân, sau này có cơ hội hãy nói.” Mặc dù Trần Nam Phương nói như thế, nhưng sau khi Lục Diệp Anh rời khỏi đó, cô càng nghĩ rằng những gì Tạ Minh Sơn muốn nói với cô có liên quan tới chuyện của Dạ Hành.
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta, đầu bên kia nhanh chóng nhận: “Vừa rồi, anh muốn hỏi tôi chuyện gì thế?”
“Lúc ấy, tôi nhớ anh đã vô cùng kiên định nói với tôi răng không có bất cứ ai bị thương cả. Thế nhưng bây giờ lại chạy tới hỏi tôi là vì anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó sao?”
“Không phải.” Tạ Minh Sơn nhanh chóng trả lời: “Tôi chỉ tò mò không biết cô đã trải qua những gì mà thôi.”
Trân Nam Phương nhíu mày, có thể nói ngay cả việc nối dối mà anh ta cũng không thể làm được!
Hỏi về những gì mà cô đã trải qua sao? Chuyện này làm sao có thểi “Được rồi, nếu anh chưa muốn nói thì cũng được thôi. Chờ tới khi anh nghĩ xong rồi hãy nói cho tôi biết.” Cô cố ý nói thật chậm, cũng không vội vàng cúp máy.
Ngón tay cô xoa bóp một chút, Tạ Minh Sơn nhanh chóng mở miệng: “Tôi thật sự biết có người bị thương nhưng không biết người đó có phải người mà cô muốn tìm hay không.”
“.” Tim Trân Nam Phương đập mạnh, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô: “Cho nên có thể nói rằng trước đây anh đã cố tình cung cấp sai thông tin và địa chỉ để lừa gạt tôi.”
=IOif “Không cân giải thích, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3343678/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.