Tay phải anh chậm rãi di chuyện, vuốt ve gò má cô: “Thậ ra thì anh sắp xếp cho cô ấy làm thư kí cũng là vì cân nhắc tới chuyện này.”
Trân Nam Phương sững sốt một chút, không ngờ anh lại có suy nghĩ như thế. Nói thế thì cô vẫn luôn hiểu lầm anh sao?
Thế nhưng cô vấn cảm thấy có chút khó tin.
Anh bắt đầu đè cô xuống, chuẩn bị trừng phạt cô, hôn thật mạnh lên môi cô một cái, xụ mặt xuống vạch trần suy nghĩ của cô: “Anh biết em không tin anhl”
“Tôi… Cô đột nhiên không biết phải trả lời thế nào: “Tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy mà thôi.”
“Cứ mắt thấy thì sẽ là sự thật sao, Nam Phương à?”
“Không hẳn, thế nhưng nếu không thấy thì sẽ càng không thể là sự thật.”
Nói xong, cô hít một hơi thật sâu: “Tôi không muốn tranh cãi với anh nữa, tôi sẽ mau chóng tìm ra chứng cứ thôi.”
“Có thể, thế nhưng trước khi tìm ra chứng cứ anh không cho phép em ngó lơ anh, không cho phép em trốn tránh anh, em phải nhìn thẳng vào mặt anh.”
Hà Minh Viễn liên tục đưa ra các yêu cầu của mình.
Trân Nam Phương theo bản năng muốn từ chối. Thật sự thì giữa hay người họ vấn luôn tồn tại một con sông dài. Tuy nó không rộng lớn nhưng lại khó để vượt qua: “Hai ngày trước, Tạ Đăng Ninh có tới đây, chuyện đó chắc hẳn anh biết rồi chứ?”
“Biết, vợ anh đã đánh đuổi ông ta ra ngoài.”
“..” Đây không phải là điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3343463/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.