Chương trước
Chương sau
Anh ta nhấn mạnh hai chữ “chị dâu”, muốn nhắc nhở Trịnh Hoàng Phong về thân phận của Trần Nam Phương.

“Em không nghe Nam Phương vừa nói gì sao? Vừa rồi cô ấy vừa mới nói rồi đấy!” Trịnh Hoàng Phong lạnh lùng: “Nhưng mà anh sẽ tự mình gọi lại cho Minh Viễn.”

Đặng Mai Tuyết thấy hai đứa con trai của mình đang đối chọi gay gắt, vội vàng lên tiếng: “Nam Phương à, con mau nhìn xem ai tới kìa. Đây chính là cậu của con đấy!”

Trân Nam Phương nghe thấy thế thì nhìn sang, gật đầu một cái: “Chào cậu.”

Tạ Đăng Ninh không lên tiếng, chỉ hơi nghiêng đầu nháy mắt với Đặng Mai Tuyết, sau đó liền nghe thấy người kia nhanh chóng kêu hai anh em Trịnh Hoàng Phong đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy hô hấp của hai người.

“Nếu cháu muốn trở về nhà họ Tạ thì hãy ly hôn với Hà Minh Viễn đi.”

Trần Nam Phương khiếp sợ ngẩng đầu, cô lập tức trở nên im lặng. Đến khi cô kịp phản ứng thì trong đầu cô chỉ toàn là sự giêu cợt và lạnh lùng. Thái độ của người nhà cô đều là kiểu chỉ tay năm ngón như thế, cũng chẳng có gì lại khi chú nhỏ lại ra tay khiến não của Hà Minh Vũ bị tổn thương!

“Vậy thì cậu cứ yên tâm đi, tôi không có ý định muốn quay về nhà họ Tạ đâu.”

Trân Nam Phương kiên định lên tiếng.

Cô vấn luôn không quan tâm đến họ hàng của mình, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy không ưa nổi.



Nhưng lời nói này của cô lại kích thích Tạ Đăng Ninh, ông ta nhíu chặt hàng mày, lên giọng nói: “Cháu có ý gì?

Để cậu lặn lội đường xá xa xôi đến đây để nghe cháu nói mình không về nhà họ Tạ sao? Cháu nói lời này không sợ khiến mẹ cháu trên trời cảm thấy đau lòng sao? Đừng nó với tôi cháu đã yêu Hà Minh Viễn rồi đấy nhé! Nhà họ Tạ không cho phép chuyện này xảy ra đâu!”

“Thật sự xin lôi, bây giờ tôi đang mang họ Trần, ông cũng biết mẹ tôi đã chết, vì thế tôi cũng không có ý định sẽ đổi sang họ Tạ đâu!” Nếu sau này có muốn đổi sang họ mới thì cũng phải đổi thành họ của ba của cô chứ?

Ôi, dù sao cái người mà cô gọi là ba cũng là một tên cặn bã, không nhắc tới cũng được.

“Cháu, con nhỏ bất hiếu này!” Tạ Đăng Ninh trừng mắt nhìn thẳng về phía cô: “Gả cho Hà Minh Viễn thì cũng thôi đi, bây giờ còn không muốn nhận tổ tiên, đúng là bất hiếu!”

“..” Trân Nam Phương thật sự không muốn nói gì. Trong khoảng thời gian cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện liên quan tới nhà họ Tạ, thế nhưng không ngờ kết quả lại như thế, cô gặp phải một người vô cùng cố chấp!

Còn chưa trả mà đã muốn đòi lấy!

“Thật sự giống y hệt mẹ cháu!” Tạ Đăng Ninh rống lên một câu: “Không muốn nhận cũng được thế nhưng cậu cảnh cáo cháu. Nếu cháu giúp Hà Minh Viễn đối phó với nhà họ Tạ thì nhà họ Tạ tuyệt đối sẽ không tha cho cháu đâu!”

Trân Nam Phương lạnh lùng lên tiếng: “Cảm ơn cậu đã đặc biệt tới đây thăm tôi, bây giờ cậu có thể đi được rồi.”

Cô cụp mắt, trong đầu nghĩ cả đời này có lẽ cô không có vận may để nhận lại người thân, nhà họ Tần đã nuôi cô suốt hai mươi mấy năm qua thế nhưng chỉ còn lại sự hận thù, thế còn nhà họ Tạ chưa kịp nhận nhau đã bắt đầu có xích mích.

“Cháu dám đuổi cậu đi sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.