Chương trước
Chương sau
“Mợ ba!” Minh Vy gõ cửa bước vào, lo lắng nhìn cô.

Cô quay đầu nhìn sang: “Cô đến đúng lúc lắm, tôi có thể hỏi chuyện về anh trai của Hà Minh Viễn được không?”

Minh Vy giật mình, nhưng vẫn gật đầu, bước tới, kính cẩn nói: “Mợ ba, cô muốn biết điều gì?”

“Cô chắc chắn có thể trả lời được câu hỏi của tôi không?” Trần Nam Phương nhướng mày nhìn cô: “Vậy thì tại sao trước đây chưa từng có ai nhắc đến anh trai anh ấy?

“Trước đây bà chủ chưa từng nhắc tới.”

“Hiện tại thì sao?”

Minh Vy gật đầu: “Bà chủ nói mợ ba muốn biết thì cũng được.”

Trân Nam Phương cụp mắt xuống, thực sự cảm kích trước tình cảm mà bà Diêu dành cho mình: “Anh của Hà Minh Viên tên là Hà Minh Vũ à? Anh ấy bây giờ ở đâu? Tại sao lại bị thương ở đầu?”

“Anh Minh Vũ từ khi mười mấy tuổi đã không còn ở nhà nữa, mà được gửi đến quân đội để huấn luyện.”

Minh Vy nói: “Nhưng tôi không biết tại sao anh ấy bị thương ở đầu. Tôi nghe nói rằng anh ấy đã bị người ta ám toán.”

“Bị người ta ám toán sao?” Trần Nam Phương nhíu mày, đoán được khả năng trong đó: “Vậy anh ta với Hà Minh Viễn có quan hệ tốt chứ?

Minh Vy gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù không gặp nhau quá nhiều nhưng dù sao thì họ cũng là anh em, cộng với…”

Cô ấy dừng lại một chút rồi thì thâm: “Ba và mẹ đều đã qua đời. Cậu ba lúc đó đã chịu một sự đả kích lớn, cảm thấy rất đau khổ…”



Nam Phương có thể tưởng tượng được cảm giác của Hà Minh Viễn khi mất đi ba mẹ, ai lại có thể thoát khỏi được loại đả kích như vậy, tim cô ấy chùng xuống, nhưng cô càng buồn hơn khi nghĩ đến sự tin tưởng vô điều kiện của anh dành cho Ngô Hà.

“Mợ ba, xin cô đừng giận cậu ba, Minh Phúc đã nói, cậu ba rất thích cô, nhưng cậu lại không biết cách thể hiện.”

Cô không cảm thấy Hà Minh Viễn không phải không biết cách thể hiện, ngược lại, anh ta còn nói rất rõ ràng, bởi vì anh ta tin Hà Minh Vũ, cho nên mới †in tưởng Ngô Hà.

“Minh Vy, cô có biết Ngô Hà không?

Cô ấy và Hà Minh Vũ gặp nhau như thế nào?”

“Tôi không biết.” Cô ấy lắc đầu xin lôi: “Tôi chưa từng tiếp xúc với cậu Minh Vũ.”

Trần Nam Phương cười nhẹ: “Không “

Sao.

“Nhưng tôi nghe nói cậu Minh Vũ vô cùng sỉ tình.” Minh Vy liếc mắt nhìn Trần Nam Phương nói thêm: “Cả cậu ba cũng vậy.”

Trân Nam Phương không đồng tình với câu nói đó, cô tiếp tục hỏi: “Tôi vẫn muốn biết tại sao Đặng Liên lại trở thành mẹ kế của Hà Minh Viễn? Bà ta và ba của Minh Viễn…”

“Không! Không!” Minh Vy xua tay lần nữa: “Quan hệ giữa ông chủ và bà chủ vấn luôn rất tốt, bà Đặng Liên là người của ông lớn cơ..”

Câu cuối cùng Minh Vy gần như bật ra khỏi môi.

Trần Nam Phương vô cùng sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ lại là như thế này, nhưng sau khi cẩn thận suy xét một chút, có lẽ sẽ hiểu được đây chỉ là chuyện thường của gia đình hào môn mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.