Cô ngây ngẩn cả người, ngồi đờ đẫn trên ghế, không biết nên phản ứng như thế nào, lúc này mới biết gừng càng già càng cay, bà Diêu đều biết hết tất cả mọi chuyện rồi!
“Sẽ không đâu, con hãy cho Minh Viên thêm chút thời gian.”
Ngừng lại một chút, bà Diêu liền nói tiếp: “Ta đã nói chuyện với Minh Viễn rồi, nếu Ngô Hà biết thân biết phận, nhà họ Hà cũng không ngại nuôi một kẻ nhàn rỗi cả đời, nhưng nếu cô ta thật sự làm hại đến cháu cố nội của ta, không ai có thể bảo vệ được cô ta.”
Trần Nam Phương coi như đã hiểu ra, nếu như Ngô Hà không có tự mình gây nghiệp, cô ta sẽ vĩnh viễn chăn ngang giữa cô và Hà Minh Viễn, ngay cả bà Diêu cũng không can thiệp được!
Rốt cuộc là ai mà lại có bản lĩnh đến như vậy, hay là nhà họ Ngô và nhà họ Hà có ngọn nguồn gì sâu xa?
“Nam Phương.” Bà Diêu nắm lấy tay Trân Nam Phương, dùng giọng điệu trịnh trọng nói: “Cô ta và Minh Viễn không thể có cơ hội, nếu cô ta dám có bất cứ suy nghĩ hay tơ tưởng gì đến Minh Viễn, bà nội tuyệt đối sẽ không để cô ta ở lại Kim Thành, thậm chí là cả Việt Nam..”
“Còn một chuyện nữa, Nam Phương à.” Bà Diêu nhìn chằm chằm vào mắt Trân Nam Phương: “Hứa với bà nội đi, cho dù trước đây Minh Viễn đã làm gì, con đều phải tha thứ cho nó, nó đều vì có lý do cả.”
Cô có phần không hiểu, nghi hoặc muốn hỏi lại, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3323056/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.