Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy, ngược lại Hoàng Phong anh đã nhắc nhở tôi, Tổng giám đốc Minh Viễn, thứ hai tuần sau chúng ta phải nói chuyện tiên lương trước.” Cô liếc mắt nhìn Hà Minh Viễn một cái, muốn nhìn thấy gương mặt anh đen lại, nhưng lại không nghĩ rằng anh không bị ảnh hưởng một chút nào.

Anh duỗi tay ra, ngang ngược thể hiện chủ quyền: “Đồ ngốc này, còn cần phải nói chuyện tiền lương sao? Mọi thứ của anh đều là của em cơ mà”

“.” Trần Nam Phương sửng sốt, sau đó mới giấy dụa cơ thể thoát ra, lại nghe anh dựa vào bên tai nói: “Đừng đi nữa, theo anh về nhà đi, Nam Phương à.”

Cô có thể nghe ra được sự cầu xin thoáng qua trong giọng nói của anh, điều này khiến lòng cô rất khó chịu, cô dao động, nhưng hễ nghĩ đến đứa bé của cô bị Ngô Hà hãm hại, cô chỉ có thể dẫn lòng mình lại.

“Tổng giám đốc Minh Viễn, thật ngại quá, lịch trình của tôi đã được sắp xếp xong rồi.” Cô không dám nhìn anh: “Hôm nay là cuối tuần mà, không cần thiết phải đi làm chứ?”

Trịnh Hoàng Phong đi tới, giúp đỡ: “Minh Viễn cũng không có việc gì, không thể không cho cô đi được đâu, đi thôi, Nam Phương.”

Trân Nam Phương giấy ra khỏi Hà Minh Viễn, sóng vai với Trịnh Hoàng Phong đi ra ngoài…

Nhưng còn chưa đi ra ngoài được đâu xa, di động của cô đã reo lên, lấy ra thì lại thấy số điện thoại của nhà cũ nhà họ Hài “Anh Hoàng Phong, thật ngại quá, tôi phải nghe điện thoại một chút.” Cô nghe máy: “… Dì Cẩm nói cái gì? Bà nội bị làm sao ạ? Đang cấp cứu ở bệnh viện sao?”

Trần Nam Phương sợ tới mức suýt chút nữa không giữ chắc di động, cúp điện thoại xong tim cô vẫn còn đập thình thịch thình thịch, cũng chưa quay lại nói thêm câu nào, đã chạy về hướng cũi!

“Hà Minh Viễn!” Trần Nam Phương hét to chạy về phía anh, bởi vì cơ thể cô còn yếu nên có hơi khó thở.

“Đừng chạy!” Anh vội vàng sải chân bước qua, ôm lấy thắt lưng của cô, dặn dò: “Sức khỏe quan trọng.”

“Nhanh lên, bà nội đang nằm trong bệnh viện!” Cô sốt ruột, dắt tay anh muốn đi.



Anh nhanh chóng tiến sát lại, ôm cô lên, nhanh chóng bước đến cạnh xe, còn không đợi cô kịp phản ứng, anh đã đặt cô ngồi trên ghế phó lái rồi.

“..

Trần Nam Phương: “…

Lúc hai người đến bệnh viện, bà Diêu vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu, một đám người đứng ở bên ngoài, ngoại trừ Hà Minh Kỳ, Trần Nam Phương đều không quen ai.

Bọn họ nhìn thấy Hà Minh Viễn liền tự động mở ra một con đường, đến thở mạnh cũng không dám.

“Ai thông báo cho các người tới đây?” Anh không hài lòng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Bà nội tôi sẽ không có chuyện gì, các người cứ về trước đi.”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, nhưng không dám nghỉ ngờ, chỉ có thể im lặng rời đi.

Trân Nam Phương hiểu được những người này đều cho rằng bà Diêu không còn sống được nữa, hoặc là thật lòng hoặc là giả vờ chạy đến, dò xét tình hình hoặc nói xấu người khác.

“Sức khỏe của chị dâu hồi phục rất tốt nhỉ?” Hà Minh Kỳ kì quái nói: “Số mệnh Thanh Nhã lại không được tốt như vậy, bị người khác hãm hại rất nặng nề.

Trần Nam Phương nâng mắt nhìn về phía cậu ta, chỉ thấy đáy mắt cậu ta giữ kín như bưng, lóe lên ánh sáng không rõ.

“Cậu Minh Kỳ yên tâm, tôi cũng là một trong những người bị hại, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ để đưa kẻ xấu ra trước công lý.” Vừa nói cô vừa nghiêng đầu nhìn về phía Hà Minh Viễn, người phía sau không thay đổi chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.