Chương trước
Chương sau
“Con ơi… Mẹ nhất định sẽ tìm ra bằng chứng để báo thù cho con” Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, nếu như trong lòng cô không phải còn một tia suy nghĩ phải báo thù thế này, e là cô đã trở thành một con người bi quan trầm uất rồi.

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Tứ Hiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bộ dạng của Trân Nam Phương thì anh nhanh chóng vọt đến, lo lắng hỏi: “Cô làm sao thế?”

Cô không trả lời.

Anh ta đỡ cô nằm lên giường, gương mặt hung dữ nhăn nhó: “Nam Phương cô hãy tỉnh lại đi! Cô có nghe không?”

Cô nheo mắt nhìn sang anh ta, nhìn bộ dạng của anh ta còn khó coi hơn cả lúc anh ta khóc cười: “Sao anh lại đến đây? Đúng lúc Thanh Hoa không ở đây, có khi lát nữa cậu ấy sẽ đến đây đấy.”

“Cô ấy có tới hay không thì liên quan gì đến tôi, tôi tới thăm cô cơ mà!” Ôn Tứ Hiên mặc dù to tiếng với cô như vậy, nhưng anh ta rất chân thành, sau một hồi ngập ngừng anh mất tự nhiên khuyên cô: “Có một số chuyện xảy ra cũng không phải là chuyện xấu.”

Trần Nam Phương biết anh ta có ý tốt, thế nhưng cô đã quá chán nản rồi, rũ mắt xuống, nói khẽ: “Tôi biết rồi, cám ơn anh.”

“Kể cho tôi nghe vì sao cô lại ngã cầu thang đi.”

Chân mày cô nhếch lên, ngập ngừng nói: “Anh…”

“Đừng nói với tôi là cô tự ngã cầu thang nhé.” Ôn Tứ Hiên từ tốn nói tiếp: “Nói cho tôi biết, tôi sẽ báo thù cho cô.”



Trân Nam Phương lắc đầu: “Tôi bị người ta đẩy xuống, nhưng không có chứng cứ, anhu không cần dính vào đâu, tôi sẽ tự mình giải quyết.”

“Đã có người làm thì ắt có chứng GỤ20 Cô nhìn anh ta, cứ như vậy trong đáy mắt cô càng hy vọng rằng cuộc đối thoại này nếu là của cô với Hà Minh Viên nói thì cô với anh cũng không đến mức phải ly hôn thế này.

“Tôi sẽ giúp cô điều tra.” Ôn Tứ Hiên đảm bảo: “Chỉ cần cô chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi, đừng để đến lúc bắt được kẻ xấu thì cô chẳng còn sức mà nhìn.”

Trần Nam Phương rất cảm kích anh ta, đồng thời cũng rất áy náy: “Anh… anh đừng vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, nếu không tôi sẽ cảm thấy có lỗi với Thanh Hoa.”

“Đừng nói như vậy.” Anh ta cười: “Tôi chỉ giúp cô thay cho Thanh Hoa thôi.”

“Được rồi.” Anh bỗng nhiên sửa lại trọng tâm câu chuyện: “Nghe nói vị hôn thê của Hà Minh Kỳ cũng bị ngã cầu thang sao?”

Trân Nam Phương run lên, bất chợt nhớ lại lúc bị lăn xuống cầu thang, cô còn bị thương nặng hơn Tô Thanh Nhã: “Cô ta thế nào rồi?”

“Chắc là cũng không được khỏe lắm, nghe nói Hà Minh Kỳ có vẻ cũng muốn tìm cô báo thù đấy!” Ôn Tứ Hiên nói tiếp: “Thế nhưng bị Hà Minh Viễn chặn lại rồi.”

“Anh ta cho rằng tôi đẩy Tô Thanh Nhã ư?” Lúc này Trần Nam Phương mới nhớ đến chuyện phức tạp này, lúc trước cô còn đắm chìm trong đau khổ của bản thân nên không nhận ra: “Tôi không làm, nếu có thể tôi ước gì mình chưa bao giờ đặt chân đến tập đoàn Kim Địa.”

“Đương nhiên là tôi biết chứ.” Ôn Tứ Hiên hòa hoãn trở lại: “Mọi người đều biết mà, cô yên tâm đi, anh ta sẽ không được như ý nguyện đâu, Hà Minh Viễn rất tàn nhẫn mà.”

Hai tay cô siết chặt, chần chừ hỏi: “Anh ấy làm gì cơ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.