“Con ơi… Mẹ nhất định sẽ tìm ra bằng chứng để báo thù cho con” Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, nếu như trong lòng cô không phải còn một tia suy nghĩ phải báo thù thế này, e là cô đã trở thành một con người bi quan trầm uất rồi.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Tứ Hiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bộ dạng của Trân Nam Phương thì anh nhanh chóng vọt đến, lo lắng hỏi: “Cô làm sao thế?”
Cô không trả lời.
Anh ta đỡ cô nằm lên giường, gương mặt hung dữ nhăn nhó: “Nam Phương cô hãy tỉnh lại đi! Cô có nghe không?”
Cô nheo mắt nhìn sang anh ta, nhìn bộ dạng của anh ta còn khó coi hơn cả lúc anh ta khóc cười: “Sao anh lại đến đây? Đúng lúc Thanh Hoa không ở đây, có khi lát nữa cậu ấy sẽ đến đây đấy.”
“Cô ấy có tới hay không thì liên quan gì đến tôi, tôi tới thăm cô cơ mà!” Ôn Tứ Hiên mặc dù to tiếng với cô như vậy, nhưng anh ta rất chân thành, sau một hồi ngập ngừng anh mất tự nhiên khuyên cô: “Có một số chuyện xảy ra cũng không phải là chuyện xấu.”
Trần Nam Phương biết anh ta có ý tốt, thế nhưng cô đã quá chán nản rồi, rũ mắt xuống, nói khẽ: “Tôi biết rồi, cám ơn anh.”
“Kể cho tôi nghe vì sao cô lại ngã cầu thang đi.”
Chân mày cô nhếch lên, ngập ngừng nói: “Anh…”
“Đừng nói với tôi là cô tự ngã cầu thang nhé.” Ôn Tứ Hiên từ tốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3315862/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.