Chương trước
Chương sau
“Hà Minh Viễn, người đẩy em xuống lầu chính là Ngô Hà. Là Ngô Hà đấy!”

Cô nắm chặt tay anh: “Thật đấy, chính mắt em đã nhìn thấy!”

Ngô Hà chính là người mặc chiếc váy màu nhạt.

Người có thể làm ra những chuyện độc ác như thế cũng chỉ có một mình cô †a.

“Nam Phương!” Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, cúi người xuống ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đừng như thế, ngoan nào!”

“Tại sao anh lại không tin em?” Trân Nam Phương vùng vấy: “Thật sự là cô ta đấy! Cho dù anh có muốn bao che cho cô thì phải biết phân biệt được đúng sai chứ?”

Anh không trả lời, cũng không cho cô tiếp tục giấy giụa.

“Hà Minh Viễn…” Trần Nam Phương gấp đến mức dường như không thể nói được câu nào.

Đỗ Thanh Hoa thay cô chất vấn anh: “Xem ra đàn ông các người đều cùng một loại người. Có nhiều tiền thì luôn được voi đòi tiên, thế nhưng Hà Minh Viên à, tôi đã cảnh cáo anh một lần rồi, thế nhưng anh vẫn cứ để người khác bắt nạt Nam Phương nhà tôi!”

“Câm miệng!” Anh quát nhẹ một tiếng, sự lãnh lẽo quanh người anh dường như muốn dìm chết người khác.

Đỗ Thanh Hoa vẫn còn muốn cãi lại thế nhưng lại bị Trịnh Hoàng Bách kéo lại, ý bả cô ấy không nên quá tức giận: “Để chị dâu và anh Viễn ở riêng một lúc đi, chúng ta ra ngoài một lát đi.”

“Dựa vào cái gì chứ!” Cô ấy không đồng ý: “Anh đừng có ở đây mà làm người tốt nữa đi!”



“Anh cũng sẽ không đi ra ngoài.”

Trịnh Hoàng Phong cũng lên tiếng, giọng nói và biểu cảm của anh ta tuy lạnh lùng thế nhưng vô cùng kiên định khiến người khác không thể nào nghi ngờ anh ta được.

Trịnh Hoàng Bách bị hai người này làm cho tức chết, sắc mặt tối sầm lại lên tiếng cảnh cáo: “Hai người đứng ngây ngốc ở đây thì có thể khiến chị dâu ổn hơn sao?”

Thế nhưng Hà Minh Viễn lại có thể!

Đừng thấy bây giờ hai người đang mâu thuãn với nhau như thế, thế nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm tới nhau.

Trịnh Hoàng Bách nghĩ thế nhưng Đỗ Thanh Hoa thì lại không nghĩ như thế, cô dùng sức đẩy anh ta một chút: “Không phải anh là bác sĩ sao? Thế mà lại không chữa khỏi cho Nam Phương, anh đang làm gì thế?”

“.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đúng thế, trước đây tôi không hề biết Hoàng Bách khám bệnh bằng miệng cho bệnh nhân đấy!” Trịnh Hoàng Phong lên tiếng châm chọc.

Hà Minh Viên không thể nhịn nổi nữa, lên tiếng gọi Minh Phúc: “Nhanh chóng đưa bọn họ ra ngoài hết cho tôi!”

Ngay sau đó, có mấy người mặc quần áo đen nhanh chóng đi vào cưỡng chế ba người họ ra ngoài, Trần Nam Phương muốn ngăn cản thế nhưng lại không nói nên lời, càng không còn chút sức lực nào để xuống giường.

Cô lạnh lùng nhìn Hà Minh Viễn, dáng vẻ kia tựa như đang nói cho cô biết anh không hề tin cô, bọn họ không cần phải nói tiếp.

“Nam Phương, em có muốn ăn một chút gì không?” Anh cầm lấy tay cô, ngồi xuống bên cạnh cô: “Từ trước tới giờ dạ dày của em không được tốt, em không thể xảy ra chuyện nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.