Cô ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp đông cứng lại: “Làm sao có thể ghét người có hào quang trên đầu chứ?
Nhưng mà cô cẩn thận một chút, đừng để ánh hào quang bị tắt đó.”
Ngô Hà đột nhiên đi tới, nhỏ giọng nói mà hai người đều có thể nghe thấy: “Minh Viễn trong lòng vẫn thương nhớ tôi. Chỉ bằng vào chuyện đó, cô mới chính là kẻ thứ ba xen vào!”
“Lùi một bước mà nói, tôi là kẻ thứ ba trên danh nghĩa thì đã sao? Nam Phương, cô chưa nghe nói qua sao? Vợ không bằng kẻ thứ ba, cô không biết Minh Viễn ở cùng tôi lúc nào cũng…”
“Câm miệng! Đừng nói nữa!” Trái tim Trân Nam Phương quặn thắt, cảnh tượng trước mắt dù là sự thật hay chỉ là màn kịch, hay nhập nhằng mờ ám, hiện tại đều trở nên đáng mỉa mail Cô lấy lại bình tĩnh, chỉ vào máy tính và nói: “Bắt đầu đi.”
“Nam Phương, cô đang sợ hãi.” Ngô Hà đứng thẳng người, chế nhạo: “Cô nhất định sẽ thất bại.”
Trần Nam Phương bị ánh mắt như dao đâm vào ngực, đột nhiên tính tình ương ngạnh nổi lên, lịch kịch đóng máy tính xách tay lại, thẳng thừng nói: “Không bàn giao nữa.”
“Cô!” Ngô Hà kinh ngạc nhìn chăm chăm, sau đó hỏi: “Cô làm sao có thể làm như vậy!”
“Tôi là vợ của Tổng giám đốc, muốn làm thế nào thì làm thôi!” Trần Nam Phương oố ý nói ngược lại, cho dù Hà Minh Viễn có dùng sức mạnh với cô, giờ phút này cô cũng sẽ không thỏa hiệp!
“Cô thực sự khiến Minh Viễn mất xạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3304369/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.