Chương trước
Chương sau
“Nói cũng chẳng có tác dụng gì, Hà Minh Viễn vấn sẽ tìm người để làm khó tớ.” Giọng của Trân Nam Phương ung dung như đang nói về chuyện của người khác: ‘Cậu cũng không cần phải tức giận, cũng không phải gây khó dễ cho Đặng Vân Nhã.”

“Tớ không có tốt tính như cậu, không nuốt được cục tức này.”

“Thanh Hoa, cậu biết tớ mà, căn bản là tớ không yêu Hà Minh Viễn.” Cô chu miệng: “Nhờ người khác giúp đỡ, cũng phải có thái độ khi nhờ người khác giúp dƠ “Cậu… Hừ!” Đỗ Thanh Hoa mất hứng dựa vào ghế, nói: “Trần Nam Phương, đồng ý với tớ, nếu như không chống chịu được nữa thì cứ nói với tớ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, cùng lắm là cùng nhau chạy trốn.”

“Được.”

Lời nói ngoài miệng thì nhẹ nhàng như vậy, chỉ có Trần Nam Phương biết, trong lòng cô đang khó chịu như thế nào.

Hơn nữa, sự khó chịu này không thể nói rõ ràng.

“Đi thôi. Nếu không thể nghĩ rõ ràng thì dứt khoát không nghĩ nữa, cô kéo tay Đỗ Thanh Hoa: ‘Khó khăn lắm mới gặp một lần, đi ăn một bữa lớn nào.”

“Một bữa lớn?” Đỗ Thanh Hoa nhìn vào cái bụng của cô: “Tớ từ chối thay cho con nuôi của tớ, cậu không ăn chơi quá độ được.”

“mm Hai người thu dọn đồ đạc xong, bước xuống tầng, đang đi thì có người chạy lại không may va vào người Trần Nam Phương.

Chiếc túi trong tay Trân Nam Phương rơi xuống đất, đồ đạc ở bên trong rơi hết ra, cô nhất thời ngây ra: “Xong rồi.”

Sau đó cô nhanh chóng nhặt túi lên, mở ra xem, quả nhiên chiếc vòng đã vỡ thành ba đoạn.

“Làm thế nào bây giờ.” Cô khóc không ra nước mắt, trong lòng nghĩ nếu như chuyện này để Hà Minh Viễn biết được, nhất định sẽ mượn cơ hội này để trừng phạt cô.



“Mẹ nó!” Đỗ Thanh Hoa cũng ngây ngốc nhìn chiếc vòng bạc, lẩm bẩm một câu: “Rất đắt tiền phải không?”

Trân Nam Phương mấp máy miệng: “Nhất định đắt tới nỗi cả một năm lương của cậu cũng không đền nổi.”

“Mẹ!” Đỗ Thanh Hoa lại chửi một câu: ‘Để người đụng vào cậu chạy đi rồi. Phải bắt người ta đền mới đúng.”

“Bỏ đi vậy.” Trân Nam Phương hít một hơi thật sâu: “Có lẽ người ta cũng không cố ý, để tớ tự nghĩ cách đi.”

Thế là cô không quan tâm đến nó nữa, đi ăn cơm với Đỗ Thanh Hoa, sau đó quay về biệt thự.

Sau khi nói vài câu với bà Diêu, Trần Nam Phương vội vàng quay về phòng, lấy những đoạn vòng đã vỡ ra, suy tính xem làm thế nào để dán lại mà không có vết tích gì.

Làm đến tận giờ ăn tối, cuối cùng cô cũng dán được cái vòng lại, thế nhưng vần nhìn thấy rõ dấu vết bị vỡ.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, Hà Minh Viễn bước vào.

Nói chính xác là xông vào.

Anh nắm lấy cằm Trần Nam Phương, như nặn một con kiến trong tay, nói bằng âm thanh khàn khàn: “Được đấy, Trân Nam Phương.”

Ý nghĩ của cô dừng lại, rõ ràng anh đang mượn chuyện của Đặng Vân Nhã để tính sổ với cô, thế nhưng cô chỉ có thể giả ngốc: “Có chuyện gì vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.