“Anh Minh Viễn! Chị dâu cũng nói như vậy rồi, anh nên đối xử tốt với người nhà một chút đi!”
“Cậu cút nhanh lên!”
Trần Nam Phương sợ hết hồn, vừa nấy cô nói vậy là đang đánh cược, không ngờ vấn nổi lên hiệu quả ngược lại, cô vội vàng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Cũng may là Hà Minh Viễn không thèm tra hỏi rõ ràng.
Trong hai ngày tiếp theo, Trần Nam Phương đều biết điều ở nhà, hoặc là tiếp tục xem tài liệu của công ty Hóa Vân Nhã, hoặc là làm bạn với bà Diêu, cuộc sống cũng tương đối an nhàn.
“Ngày mai sẽ là tiệc sinh nhật của mẹ Hoàng Bách. Đến lúc đó cháu thay bà gửi một lời chúc.” Bà Diêu dặn dò, sau đó lại đột nhiên thở dài nói: “Con bé đó cũng là người coi trọng tình cảm, mấy năm nay con bé phải chịu khổ rồi!”
Thật ra hai ngày trước, cuộc đối thoại giữa Trịnh Hoàng Bách và Hà Minh Viễn đã làm Trần Nam Phương vô cùng tò mò, hôm nay lại nghe thấy bà Diêu nói như vậy, cô lập tức cảm thấy càng tò mò hơn.
“Bà nội! Dì Tuyết…’ Cô thử mở miệng thăm dò: “Cháu nghe nói là thân thể dì ấy không khỏe lắm, vì sao vậy ạ?”
“Chuyện này thì nói rất dài dòng, hai mươi mấy năm trước, bạn tốt của con bé đã chết vì cứu con bé, sau đó con bé vân sống trong áy náy nên thân thể của mình cũng càng suy sụp!”
Trân Nam Phương không ngờ sau lưng bà ta lại có một câu chuyện buồn như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518924/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.