“Mợ ba, cô không sao chứ?” Minh Phúc khẩn trương quan sát từ trên xuống dưới một lượt. Nếu như mợ ba bị đứt một sợi tóc nào, Hà Minh Viễn không phải sẽ ăn thịt anh ta mất sao.
Cô đột nhiên lắc đầu một cái, giọng nói khàn khàn: “Không sao…”
Minh Phúc tiến lên một bước, hướng về phía bà Hạnh, nghiêm nghị nói: “Mợ ba của chúng tôi mà bà cũng dám đánh. Xem ra nhà họ Tần và nhà họ Lý mấy người không coi cậu ba chúng tôi ra gì cả.”
Bà Hạnh bị điều này hù dọa, liên tục lắc đầu: “Sao tôi dám bất kính với cậu ba được chứ? Đây không phải là… Đây không phải là tôi đang nổi điên với con gái mình hay sao?”
“Con gái bà? Có khi nào bà coi cô ấy là con gái mình không?” Minh Phúc hừ lạnh: “Bà chỉ muốn nuôi một đứa con dâu rẻ mạt để chiếu cố đến cả nhà mấy người thôi.”
Trân Nam Phương bị chấn động mạnh. Những lời này… Có phải nghĩa là Minh Phúc và cả Hà Minh Viễn đều đã sớm biết thân thế của cô có vấn đề rồi?
Đây cũng là lý do tại sao mà trước giờ Hà Minh Viễn không muốn giúp cô cứu anh trai cô?
Ngay lập tức, cô cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thật buồn cười, còn mình như vậy cũng thật đáng buồn.
Không đợi cô suy nghĩ nhiều, âm thanh của xe cứu thương vang lên, càng ngày càng gần.
“Mợ ba, tôi đưa cô về nhà trước.
Còn chuyện ở đây thì cứ để tôi đến xử lý.”
“Trần Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518806/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.