“Nam Phương, cô có muốn ăn chút gì không?” Trịnh Hoàng Phong nhìn thấy cô ngơ ngác, đoán rằng cô đang sợ Hà Minh Viễn: “Tôi đưa cô ra ngoài, không đi xa đâu, chờ Thanh Hoa tỉnh rồi chúng †a sẽ quay lại.”
“Không cần đâu!” Trân Nam Phương tư chối: “Tôi sẽ ở đây chờ cô ấy!” “Được được.” Trịnh Hoàng Phong nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của cô, cũng không ép cô nữa, chủ động đưa ra ý kiến khác: “Thế thì tôi sẽ đi mua đồ ăn mang về, cô phải ăn đó nhé.”
Cô không nỡ từ chối, càng không muốn để em bé trong bụng bị đói, liền gật đầu đồng ý. Bên cạnh cô vừa trống chô, Hà Minh Viễn liền đi đến giống như tuyên bố chủ quyền vậy, ôm lấy vai cô: “Để tôi xem, cô có dám động đậy không?”
Trần Nam Phương vần không nhịn được rùng mình một cái.
Nỗi sợ của cô đối với Hà Minh Viễn sợ đến mức không thể xem nhẹ, nhất là lúc này phượng mâu của anh xoắn lại giống như cuồng phong bão táp sắp xảy ra.
Bởi vì quá sợ hãi nên cô không dám động, nhưng mà một phần nữa cũng là vì quá đau lòng mà trở nên lạnh nhạt, thờ ơ.
“Cô thích Hoàng Phong đến như vậy sao?” Hà Minh Viễn cúi xuống nhìn chằm chăm vào cô, hận không thể tiến vào mắt của cô, sau đó thâm nhập vào †im của cô.
Trần Nam Phương một giây trước còn an tĩnh đứng ở đó, giống như đột nhiên bị dẫm phải đuôi, tay dùng sức đẩy anh ra: “Tên khốn chết tiệt!”
Vì sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518427/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.