Trời đất!
Trong lòng cô chợt có cảm giác, chính sự xuất hiện của Hà Minh Viễn đã thỏa mãn một phần trí tưởng tượng của cô về Dạ Hành…
“Không!” Cô thì thầm trong tiêm thức, cố gắng phủ nhận bản thân.
“Hả?” Hà Minh Viễn đưa mắt tập trung vào cô, gặng hỏi.
Trần Nam Phương vội vàng lắc đầu: “Không, không có chuyện gì, tôi… Tôi bị phân tâm mà thôi.”
Sự mất mát nhanh chóng hiện ra và biến mất trong mắt anh, sau đó anh lại thắt chặt, và có vẻ không hài lòng trong giọng nói u ám của anh: “Cô xem tôi là ai?”
Cô bị sốc, miệng cô mở ra, sau đó nhanh chóng ngậm chặt, không nói lời nào.
Cả xe phía sau im lặng đến lạ lùng, hai bên tưởng như không có chuyện gì, nhưng khổ một nỗi tài xế Minh Phúc chỉ muốn biến mất luôn khỏi lúc này.
Cậu chủ, bầu không khí vừa rồi rất tốt, sao đột nhiên lại nổi giận vậy?
Mợ ba không nói, thiếu gia ngài cũng không nói ư không nói ư?
theo đuổi vợ không phải làm như Lái xe Minh Phúc cầu nguyện hết cách nhưng đều không có kết quả Hà Minh Viên không nói chuyện với Trân Nam Phương cho đến tận cửa biệt thự, nhưng anh vấn luôn nắm tay cô. đan chặt vào mười đầu ngón tay vào nhau.
“Nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Anh đè cô lên giường lớn, nhìn cô, thấy cô định nói chuyện, anh nói thêm: “Tôi không đi đâu, tôi ở đây với cô.”
“..” Trân Nam Phương rên đau, anh nhìn cô, cô sao có thể rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518399/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.