“Được…” Trần Nam Phương nhìn thấy Bugatti lái xe rời đi, giống như trước kia vậy, giọng nói vừa kiên định lại quyết tuyệt.
Cho nên, Hà Minh Viễn muốn làm rõ quan hệ của bọn họ lúc đó sao?
“Nam Phương, tôi đưa cô về chỗ của Thanh Hoa đi.” Trịnh Hoàng Phong nhàn nhạt khuyên bảo: “Cứ nghĩ thông suốt mọi chuyện.”
“Tôi biết.” Trần Nam Phương cố gắng làm cho mình trông có sức sống, nhưng không thể lừa được thân thể và trái tim của cô, sau khi trở lại bệnh viện, cô trực tiếp ngã quy xuống sô pha.
May mắn thay, Đỗ Thanh Hoa vì truyền dịch mà ngủ rồi, cô không cần lo lắng phải giải thích cái gì.
Chỉ là trải qua mọi chuyện làm cho cô mệt mỏi không chịu nổi, chẳng mấy chốc cô đã rơi vào cơn ác mộng.
“Con nhỏ thấp hèn, mày với mẹ mày hèn hạ như nhaul” Lời nói của mẹ Trần tàn phá lỗ tai của cô.
Trần Nam Phương biết mình đang nằm mơ, cô lắc đầu tỉnh lại, nhưng không thể thoát khỏi giấc mơ, cô liên tục suy tư một câu: Mẹ ruột của cô là aï?
“Mẹ… Cô như nhìn thấy một bóng người trong mờ mịt, bởi vì xa dân mà biến thành một điểm đen nhỏ, cô muốn bắt lấy, không ngừng kêu to: “Đừng đi, xin mẹ đừng đi…”
Cô khua tay trong không trung, nhưng không bắt được gì.
Đột nhiên hình ảnh biến thành dưới bóng râm của một cây lớn, chàng trai sạch sẽ kia cười với cô: “Hà Minh Viễn!”
Trần Nam Phương cảm giác mình như đang lơ lửng ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518350/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.