Đối mặt với đôi mắt phượng của anh, nơi đó vô cùng nghiêm túc, lại dạng rõ ràng hiện lên sự sủng ái, trong lúc nhất thời Trân Nam Phương cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
“Sau này không thể cười như vậy với Trịnh Hoàng Phong” Hà Minh Viên dừng một chút, đè đầu cô xuống, hôn sâu một cái: “Đối với bất kỳ tên đàn ông nào trừ tôi ra cũng không thể.”
Cô không tự chủ được mà nằm lấy cánh tay anh, sự ngọt ngào này tới quá đột ngột, cô có chút không tiêu hóa nổi.
Còn nữa, anh nói thích cô, vậy sự chăm sóc đối với Ngô Hà xuất phát từ cái gì?
“Tôi… Anh…
“Từ từ đi, Nam Phương.” Anh đùa nghịch đuôi tóc của cô, giọng nói từ tính mềm mại như có thể tiết ra mật ngọt.
Trần Nam Phương vừa mở miệng định nói, lại nghe thấy điện thoại di động reo, nhìn một cái hóa ra là bạn thân của cô gọi tới, cô vội vàng tiếp nhấc máy: “Thanh Hoa, thật xin lỗi, tới đang ở bên ngoài, bọn tới sẽ…”
” Sau này cô ấy cũng không trở về nữa.” Hà Minh Viễn đoạt lấy điện thoại di động nói: ‘Hoàng Bách cũng nói bệnh của cô cũng gần khỏi rồi, cũng đừng chiếm đoạt vợ tôi nữa.”
“Chết tiệt! Tên họ Hà khốn kiếp!”
“Chưa từng nghe qua một câu nói, chọc ai thì chọc cũng đừng chọc bác sĩ sao.” Giọng anh lạnh như băng cảnh cáo, ‘Cô vân còn đang ở trên địa bàn của tôi đấy!”
“Vậy anh cũng chưa từng nghe qua một câu, chọc ai thì chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518343/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.