Chương trước
Chương sau
Trần Nam Phương chớp chớp con mắt, tận lực quên đi sự ám muội trong lời nói của anh, cô quyết tâm nói thắng: “Vậy anh chuẩn bị cho em bao nhiêu lương?”

Hô hấp của người nào đó nặng thêm một phần, nhàn nhạt lặp lại: “Lương sao?”

“Làm gì cũng phải công khai minh bạch chứ?” Cô ngửa đầu đáp.

“Luật sư dạy em cái đó hả?”

Trần Nam Phương im lặng trong chốc lát, cô không biết nên làm sao để đáp lại, anh quá thông minh và tỉnh ý rồi!

Cô ở trước mặt anh lại như tờ giấy trắng, đơn thuần đến mức trong suốt rồi.

“Cho lương cũng không phải là không thể, tính lương theo mức lương của thư ký cấp cao trong tập đoàn cũng OK.” Hà Minh Viễn chuyển đề tài, chỉ thấy con mắt của cô sáng lên rồi lại mờ mịt hẳn đi.

Trong lòng cô tràn đầy chờ mong bị một tiếng ‘Keng” vang lên phá vỡ tất cả.

Trân Nam Phương phiên muộn nghĩ, ngày hôm nay thang máy cũng đi quá nhanh rồi.

“Minh Phúc, nói lịch trình hôm nay đi” Hà Minh Viên buông eo của Trần Nam Phương ra, anh bước dài đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi.

“Chín giờ đến mười hai giờ anh sẽ gặp bộ tiêu thụ ạ.” Minh Phúc bước nhanh đuổi tới, anh ấy thầm nghĩ anh Viễn cũng quá thông minh rồi, cứ như vậy khiến cho mợ Ba không nói được câu nào nữa?

Lợi hại thật!

Lại quay đầu xem Trần Nam Phương một chút, thật sự là có vẻ như cô đang chăm chú suy nghĩ, thế là anh ấy nhắc nhở một chút rằng mợ Ba mau đi làm nũng với cậu chủ đi, nhất định cậu chủ sẽ cho mợ Ba mấy chục tỷ thôi.



Làm sao Trần Nam Phương không nghĩ tới con đường đó chứ, cả ngày cô đều bám lấy Hà Minh Viễn nói bóng nói gió, nhưng anh chỉ nói có thể cho lương, còn có thể cho số tiền lớn, nhưng phải xem biểu hiện của cô đã.

Vậy làm sao biểu hiện đây? Không phải là anh đang ám chỉ phương diện kia chứ?

Leng keng leng keng.

Ánh mắt không tập trung của cô nhìn về phía điện thoại di động, bỗng nhiên cô ngồi thẳng thân thể, điện thoại báo người gọi là: Tân Anh Huy!

“Tại sao lại là anh?”

“Tôi đang ở quảng trường ở Tập đoàn Kim Địa, mau ra đây gặp tôi!”

Phản ứng đầu tiên của Trân Nam Phương là cúp điện thoại!

Cô không cần đi ra ngoài! Cô sẽ không ngốc đến mức đi gặp Tần Anh Huy một mình, chờ anh ta lại làm thương côi Nhưng mà điện thoại di động của cô cứ vang lên không ngừng, cô không chịu nổi quấy rối nên trực tiếp tắt điện thoại luôn.

Vì muốn dời đi sự chú ý của mình, Trân Nam Phương dùng máy tính tìm kiếm thông tin, đúng như dự đoán, Lý An và nhà họ Tần của anh ta cừa đầu tư mấy hạng mục đều xuất hiện vấn đề, đang bị tổng cục thuế tiến hành điều tra.

Cô im lặng suy tư một hồi lâu, ngày hôm qua cô mới ra ngoài tố giác báo cáo, nhưng mà hiển nhiên là người điều tra đã bắt đầu từ sớm rồi, người có thể có tốc độ nhanh như thế e là ngoài Hà Minh Viễn ra thì không còn ai khác có khả năng đó.

Thật sự anh đang giúp mình!

Vì lẽ đó anh mới nói ghen, nói không để cho cô rời đi, đúng là anh thích cô thật sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.