“Em nhất định muốn anh thả tự do cho em đến vậy sao, lẽ nào em không có một chút lưu luyến gì à?”
Cô rất muốn nói rằng: “Nếu như không có lưu luyến thì tại sao cô lại khổ sở đến như vậy chứ, không có lưu luyến thì tại sao cô có thể ngồi xuống xử lý vết thương cho anh, không nỡ nhìn anh bị đau chứ?”
Nhưng lưu luyến thì có ích gì chứ?
Anh vấn tin tưởng Ngô Hà mà không tin tưởng cô như cũ, trong lòng anh vẫn còn một vị trí cho người yêu cũ, thậm chí vị trí đấy còn vững chắc, rộng rãi hơn vị trí của cô!
“Trần Nam Phương!” Bỗng nhiên Hà Minh Viễn gắn từng chữ một, gọi cô: “Anh sẽ không để cho em rời đi đâu, em đừng có nghĩ đến việc muốn đi tìm công việc khác!”
“.. Gô tức giận đến mức huyệt thái dương giật thình thịch, đây chính là kết luận bá đạo của anhI Sắc mặt cô không có biểu cảm gì, nhìn chăm chằm Hà Minh Viễn một lúc lâu, nhưng anh lại thắng thắn nhìn lại khiến cho cô gần như muốn nổ tung tại chỗ. Cô chỉ có thể đứng dậy đi tới bên cửa sổ để bình phục lại tâm trạng.
Phía sau lưng cô bỗng cảm thấy ấm áp, khiến cho Trần Nam Phương không thể không tập trung ánh mắt vào bóng dáng được cửa sổ sát đất phản chiếu lại, anh đang ôm lấy cô từ phía sau.
Bóng dáng của bọn họ chồng lên nhau, gần như không có một kẽ hở nào.
“Không phải em muốn về nhà rồi sao?” Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518319/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.