“Em không có!” Trân Nam Phương cũng không biết vì sao lại thốt ra: “Không phải bây giờ chúng ta rất tốt à?”
Anh sờ cằm giả vờ nghi ngờ nói: “Rất tốt sao?”
“Rất tốt.” Trần Nam Phương cầm tay anh lắc lắc thăm dò: “Chúng ta đi ngắm cảnh đi, vất vả lắm mới em được đến trang trại Hà Vân một chuyến.”
Bồng nhiên trong mắt Hà Minh Viễn tối lại, cho đến bây giờ anh chưa từng thấy cô làm nũng với anh lần nào, cho nên chút sức chống cự cũng không có: “Nếu như em đã nói thích, vậy sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới.”
“Thường xuyên sao?” Trần Nam Phương chép miệng: “Người có tiền quả có khác.”
“Ha ha!” Anh cười ra tiếng ôm eo cô đi ra ngoài: “Đồ ngốc, em cũng là người có tiền.” “Em hả?” Cô chỉ cái mũi của mình không dám gật bừa.
“Tất cả của anh đều là của em.”
Cô ngượng ngùng nhìn anh một lát, khuôn mặt cô ửng hồng.
Trang trại Hà Vân ở Tạ Thành vô cùng nổi tiếng, địa hình ở đây đặc biệt, bên trên có núi cao, bên dưới có biển sâu. Khí hậu ẩm ướt dễ chịu, mà khu danh lam thăng cảnh khổng lồ này được thiết kế ngoài mong đợi, đa số du khách ở đây vì nghe danh nên đến trải nghiệm.
Lần này là Trân Nam Phương muốn hôn Hà Minh Viễn từ tận đáy lòng!
Vậy mà anh lại nói với cô những lời ngọt ngào vậy!
Tự nhiên như vậy, dịu dàng như vậy, ngay cả năng lực chống cự cũng không có, làm cô chỉ muốn đắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518303/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.