Điều này thật sự khiến Trần Nam Phương đau khổ, cô cảm thấy không biết khi nào mà Hà Minh Viên lại luyện da mặt dày thêm một tầng rồi, loại lời nói như này mà cũng nói ra được.
Chỉ là nhắc tới trang trại Hà Vân, trong đầu cô lại không khống chế được mà hiện lên cảnh tượng khiến mặt đỏ †im đập.
“Nam Phương, chúng ta tiếp tục việc chính đi.” Anh cũng không muốn hạnh phúc của mình bị chết non, về việc rèn luyện năng lực thích ứng của cô, bọn họ vẫn còn thời gian.
Khoảng tám giờ sáng ngày hôm sau, Trân Nam Phương mở mắt, lập tức rơi vào con ngươi sâu thẳm của Hà Minh Viễn.
“Anh cũng tỉnh rồi à?” Cô chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, mặc dù xấu hổ nhưng thấy tối hôm qua anh không làm ra hành động không kiêng nể gì cả, cô vẫn mở miệng trước.
“Ăn không đủ no, ngủ cũng không được tốt theo.”
Trân Nam Phương nghe được hàm ý khác trong câu trả lời của anh, bèn vội vàng rời giường đi rửa mặt, sợ kích thích đến anh.
Cũng may khi cô rửa xong, đi ra ngoài thấy Hà Minh Viễn cũng đi ra khỏi nhà tắm ở phòng khác, khôi phục dáng vẻ cấm dục nghiêm trang.
“Đi làm cùng anh đi.” Anh liếc nhìn cô một cái, giống như đang âm thầm phân cao thấp với ai đó.
Không cần hỏi cô cũng biết người đó chính là Đỗ Thanh Hoa.
Được rồi, thật ra cô cũng không muốn đi bệnh viện, hôm nay cô còn có rất nhiều kế hoạch muốn làm, có thể tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/2518243/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.