Chương trước
Chương sau
Ngọt ngào nhưng lại có độc.

Việc khiến Trần Nam Phương kinh ngạc chính là, sau khi về đến nhà cũ, ngoại trừ việc Hà Minh Kỳ muốn nhìn cô thêm vài lần, bà Diêu không hề nhắc đến chuyện thân thế của cô.

Chỉ hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của cô, vẫn đối xử tốt với cô như trước kia.

“Con gái hôm nay ở lại đây đi. Bà nội mấy ngày không gặp con đã thấy nhớ da diết rồi.” Bà Diêu nắm lấy tay Trân Nam Phương không buông.

Trước một yêu cầu hợp tình hợp lý như vậy, Trần Nam Phương vốn không giỏi từ chối, chỉ có thể đồng ý, lễ phép nói: “Bà nội có thể đến sống cùng chúng con nếu có thời gian.”

“Vân là con gái hiểu lòng ta nhất.”

“Không phải như vậy, chính là mợ Ba cẩn thận” Ngọc Cẩm cười vang lên: “Bà cụ chỉ ước gì có người mời, nếu không tin cô cứ xem xem, ngày mai thể nào cũng giám sát tôi thu dọn đồ đạc cho xem.”

Trân Nam Phương cười gượng, sao cô cứ cảm thấy được chính mình tự đào hố chôn mình!

“Nam Phương ở chỗ thằng nhóc xấu xa Minh Viễn kia làm việc thế nào?”

Cô vô thức liếc nhìn Hà Minh Viễn bên cạnh, người nào đó cũng đang liếc mắt nhìn sang, đáy mắt mang theo ý cười, cô nhanh chóng tránh đi.

“Không tốt lắm.” Trần Nam Phương nắm chặt bàn tay nhỏ bé thành quả đấm, lặng lẽ tự cổ vũ chính mình: “Con không thích hợp làm thư ký của người khác, con suy nghĩ không được chu toàn.”

“Vậy thì đừng làm cho nó nữa, bà nội sẽ mở công ty cho con.”

Cô sửng sốt, còn tưởng rằng bà cụ có cách giải quyết, ai ngờ mở miệng ra lại là mở luôn công ty!



Không đợi cô phản ứng lại, đã nghe Hà Minh Viễn nói: “Bà nội làm sao có thể khuyến khích vợ con rời khỏi con được cơ chứt”

Anh ghé sát vào Trân Nam Phương: “Vợ con khiêm tốn thôi mà bà cũng tin sao?”

Bà Diêu hừ một tiếng, không để ý đến anh, nhìn Trần Nam Phương hỏi: “Con gái, bà nội nghe con nói.”

“Con, con sợ hiện tại mở công ty không nổi.” Cô cười nhạt: “Vẫn là nên đợi đến khi đứa bé chào đời rồi nói sau.”

“Nhìn xem ta hồ đồ làm sao!” Bà Diêu võ trán: “Quên mất luôn chắt trai của ta, ta nên bị phạt!”

Ngọc Cẩm đúng lúc đưa ra một cái hộp nhỏ màu đen: “Tôi thấy bà chủ cũng nên tự phạt, để mợ Ba xem cái này có đủ để phạt không?”

“.” Trần Nam Phương vội vàng xua tay không dám nhận, cũng không muốn nhận, cô luôn cảm thấy mình sẽ bị đẩy xuống vực.

Nhưng mà Hà Minh Viễn không cho cô cơ hội từ chối, liền trực tiếp cầm lấy: “Con thay bà xã kiểm định.”

Ánh mắt cô lập tức bị thu hút bởi vật bên trong, không phải ngọc bích hay kim cương châu báu, mà là một khúc gỗ tử đàn được chạm khác thành hình đám mây.

“Con gái có thích không?”

“Đây là… Trân Nam Phương khó hiểu nhìn về phía bà Diêu: “Nhìn rất đẹp.”

“Đây là một khúc gỗ tử đàn trăm tuổi của ông nội mà thằng nhóc xấu xa Minh Viễn đã đánh cắp và cất giấu khi nó lên mười tuổi rồi khắc chơi, nói là sẽ tặng cho vợ tương lai của nó.”

Hà Minh Viễn đậy nắp hộp lại nói: “Bà ơi, sao bà lại mượn hoa dâng Phật thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.