Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu anh ta muốn hại chúng tôi thì đã ra tay từ lâu rồi, cũng hoàn toàn có thể chỉ sai đường.Nhưng vừa nãy lúc đi vào thôn, rõ ràng chúng tôi đã nhìn thấy miếu thờ, chắc chắn đây là dưới chân Đỉnh Nãi Nãi.Mà vừa nãy Minh Thu đã nói, trong ba cái xe này có một cái là của bố cậu ấy, Nhị Côn Tử nghe xong hình như không hề kinh ngạc chút nào.Chẳng lẽ anh ta biết chúng tôi đến để làm gì...Ba người chúng tôi đi theo Nhị Côn Tử lên sườn núi, đi tới bên ngoài một căn nhà dân.Anh ta lau mồ hôi trên trán: "Được rồi, tới nhà rồi!"Đi vào xem thì căn nhà không lớn, có một gian nhà nhỏ, ba căn phòng một tầng, phía đông có một căn phòng nhỏ.Nhị Côn Tử xách luôn nửa cái đầu heo vào nhà. Đồng Xu thấy vậy liền nói, không phải là tặng để mừng chuyện vui nhà người ta ngày mai sao, sao lại không sốt sắng vậy.Anh ta quay đầu nhìn ba người chúng tôi rồi cười, trông có vẻ không được tự nhiên lắm"Không sao đâu, mọi người đã giúp tôi mà, thế nào tôi cũng phải mời mọi người uống miếng nước cái đã! Mọi người nói có đúng không?"Nói xong anh ta liền đẩy cửa nhà chính ra, một mùi kỳ lạ xộc ra, cứ như là mùi trứng gà thối vậy.Sau khi vào nhà, anh ta thắp nến làm căn nhà sáng lên, hai bên nhà chính đều có một căn phòng.Cửa căn phòng bên trái có treo rèm, trong đó có tiếng nghiến răng kẽo kẹt, nghe có vẻ đáng sợ.Ba chúng tôi đều nghe thấy, Nhị Côn Tử gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756846/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.