Tôi nhìn Minh Thu: "Nếu giờ đi thì có kịp không? Liệu có đủ thời gian không?"Cậu ấy gật đầu: "Chắc là sẽ được, chúng ta đi thôi!"Khi tôi quay đầu lại nhìn Thất Thất thì cô ấy đã biến mất rồi.Lòng tôi tràn ngập nỗi mất mát, tôi còn chưa kịp chào cô ấy, còn cả vài lời muốn nói với Thất Thất nữa.Minh Thu nhìn về phía Thất Thất vừa đứng, trông thoáng vẻ tiếc nuối.Sau đó, Minh Thu lái xe đưa tôi và Đồng Xu tới “Đỉnh Nãi Nãi”.Trên đường đi, tôi không kiềm chế nổi phải hỏi Minh Thu: "Ánh mắt cậu nhìn Thất Thất ban nãy lạ thật..."Minh Thu sững sờ, trả lời tôi: "Hả? Đâu có... cậu ghen à?"Dù có thế nào đi chăng nữa thì Thất Thất cũng là vợ ma của tôi, mặc cho đây là mối nhân duyên chú hai tự tiện làm mai kết thành nhưng sau này khi đã tiếp xúc với Thất Thất, tôi thật sự đã nảy sinh thiện cảm với cô ấy.Thấy người đàn ông khác nhìn Thất Thất chằm chằm, đương nhiên tôi cũng thấy khó chịu"Tôi có hôn thê rồi, dù cô ấy đã qua đời nhưng tôi rất yêu cô ấy", Minh Thu trả lời tôi rồi lại quay về với vẻ bình tĩnh.Có vẻ cậu ấy không muốn nhắc tới chuyện này.Đi được nửa tiếng thì chúng tôi đã tiến vào vùng núi.Đường núi buổi đêm tối đen như mực, chiếc xe chạy trên con đường quanh co, Minh Thu vô cùng cẩn thận, tốc độ xe chạy khá chậm.Tôi ngồi dưới hàng ghế sau, thấy Minh Thu cứ thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu, hơn nữa sắc mặt cậu ấy càng lúc càng khó coi, mồ hôi cứ tuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756844/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.