Chương trước
Chương sau
Tôi chợt hiểu ra, nhưng đồng thời cũng càng tò mò."Vậy việc đó có liên quan gì đến chuyện Minh Thu mất tích?", tôi hỏi."Minh Thu ấy à, cậu ta luôn không cam tâm một chuyện, mãi canh cánh trong lòng", Đồng Xu thở dài, "cậu ta mãi không thể tra ra được nguyên nhân cái chết của một người nọ, thế nên vẫn luôn âm thầm điều tra".Một tay Đồng Xu giữ tay lái, tay khác thì ra dấu cho tôi."Người đó là ai, tình hình cụ thể như thế nào thì ngay cả tôi cậu ta cũng không nói".Đột nhiên, mắt anh ta trợn lên, giọng đè thấp xuống, nói với vẻ thần bí:"Nhưng khoảng thời gian trước, cậu ta đột nhiên nói đã có manh mối. Tôi hỏi cậu ta, cậu ta liền nói là có âm hồn báo tin".Đồng Xu nhìn tôi một cái. Tôi hỏi anh ta, âm hồn báo tin nghĩa là gì."Nghĩa là có một người tới đưa thư cho cậu ta, nhưng không tài nào tra ra được là ai. Trên thư có viết, nếu muốn tra ra nguyên nhân cái chết của người đó thì phải làm một số chuyện, hơn nữa những chuyện đó đều vô cùng kỳ quái".Sắc mặt Đồng Xu chợt trở nên nghiêm trọngTôi hỏi anh ta, chuyện kỳ quái đó là gì?"Những chuyện như kiểu quất xác ấy. Tôi cảm thấy cậu ta đã bị lợi dụng, thế nên lần này cậu ta đột nhiên mất tích, tôi sợ cậu ta bị lừa. Chúng ta mau đi ngăn cậu ta lại!""Anh biết đi đâu tìm không?", tôi vội vàng hỏi.Khóe mắt Đồng Xu nhướng lên: "Tất nhiên là biết. 'Âm hồn' đó lần nào cũng bảo Minh Thu đến cùng một nơi”.Hỏi thêm thì mới biết lần nào Minh Thu cũng bị 'âm hồn' đó gọi đến nhà tang lễ.Minh Thu đến nhà tang lễ để quất xác? Tôi cảm thấy hơi khó để chấp nhận chuyện này.Dù cho người ra đã chết rồi thì di thể cũng nên được tôn trọng. Hơn nữa Minh Thu là truyền nhân của người khám nghiệm tử thi, cậu ấy càng phải hiểu rõ đạo lý này."Anh đã từng chính mắt nhìn thấy...cảnh cậu ấy quất xác chưa?", tôi hỏi Đồng Xu.Anh ta lắc đầu: "Minh Thu không cho tôi nhìn, chỉ nói với tôi vậy thôi. Nói thật thì cho tôi xem tôi cũng không dám xem. Chậc chậc... nghĩ thôi là đã thấy..."Đồng Xu làm một biểu cảm khá là khó ở, cứ như sắp nôn vậy.Một tiếng sau, tôi và Đồng Xu đến một nhà tang lễ ngoài ngoại ô.Nhà tang lễ cùng một chỗ với đài hỏa táng, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi như thế này.Đang sáng sớm đã có người xếp hàng hỏa táng. Người đi đưa tiễn lặng lẽ rơi lệ, cả bầu không khí tràn ngập mùi vị nước mắtTôi đi theo Đồng Xu, cúi thấp đầu, vội vã xuyên qua đám người đang đau đớn. Chúng tôi đi qua từng cái cổng vòm đá màu xanh, cảm giác cứ như đang đi qua từng cái cổng lớn chết chóc vậy.Nơi này tràn ngập sự âm u như một bãi tha ma vậy, thậm chí còn hơn.Tôi và Đồng Xu đi tới ngoài một căn phòng nhỏ ở tận cùng dãy nhà.Anh ta nói lần nào Minh Thu cũng quất xác trong căn phòng này.Nói rồi anh ta cúi người nằm bò lên cửa sổ, duỗi đầu ra, tay để phía trên lông mi để chắn ánh sáng, nhòm vào bên trong.Tôi đi qua, hỏi: "Sao rồi? Minh Thu có ở trong đó không?"Anh ta không nói gì, đi hai bước vọt tới cửa rồi lắc cánh cửa, sau đó buồn bực nhìn tôi: "Không có ai, rốt cuộc cậu ta đã đi đâu rồi!""Có lẽ lần này cậu ấy không làm ở đây".Đồng Xu nói, có lẽ là không. Nhưng anh ta cảm thấy sau khi Minh Thu tiếp xúc với 'âm hồn' đó xong thì sẽ càng trở nên kỳ lạ, anh ta rất lo cho Minh Thu.Tôi vừa nói chuyện với anh ta vừa nhìn xung quanh.Một người đàn ông mặc vest đen lọt vào tầm mắt của tôi, người đó đang đứng với một người đàn ông trung niên có vẻ giống người thân của người đã chết."Người mặc vest đen kia là nhân viên của nhà tang lễ à?", tôi hỏi Đồng Xu.Anh ta liếc qua bên đó rồi nói với vẻ chẳng thèm để tâm: "Xì! Anh ta là một người nhập liệm, giống với anh đó, cùng là một người vá xác".Người đó trông có vẻ khá kiêu ngạo, ánh mắt không mấy đứng đắn, là một tên tiểu nhân tham tiền."Anh biết hắn không?", tôi hỏi.Đồng Xu lại liếc người đó một cái: "Biết chứ, cũng được coi là đồng nghiệp mà. Anh có thấy không, rõ ràng là người kia đang đút tiền cho hắn, để hắn trang điểm thật đẹp đẽ cho người chết!""Vậy hắn cũng chỉ được coi là người hóa trang thôi, không được coi là một người vá xác", tôi nói.Đồng Xu lại bổ sung thêm một câu khiến tôi rất kinh ngạc."Anh biết phái mới của người vá xác không? Hắn chính là một người thuộc phái mới, chỉ biết moi tiền, đã quên đi tay nghề mà tổ tông truyền lại từ lâu rồi".Loại người này có lẽ chính là "người vá xác phái mới" mà sư thúc coi thường nhất, căm ghét nhất, họ chỉ làm việc cho những người có tiền.Tôi liền nói, Đồng Xu à, anh đang chó chê mèo lắm lông à, anh cũng chỉ chăm chăm moi tiền thôi mà.Anh ta cầm điện thoại, vừa gọi cho Minh Thu vừa nói:"Bạch phái chúng tôi không giống vậy, tuy Minh Thu và tôi đều kiếm việc riêng, đôi khi sẽ giúp người ta khám nghiệm và khôi phục thi thể gì đó, nhưng chúng tôi làm ăn lương thiện, không lừa gạt người ta, cũng không bao giờ không giúp chỉ vì đối phương là người nghèo".Anh ta đặt điện thoại bên tai, cầm không gọi được cho Minh Thu.Đồng Xu tiếp tục nói với tôi: "Thế nên, bản chất của chúng tôi khác với họ".Nghĩ kỹ lại thì tuy Đồng Xu mê tiền nhưng sau khi anh ta nhận vụ của ông chủ béo thì cũng đã nghĩ cách để tìm tôi học vá xác, có nghĩa là anh ta cũng muốn hoàn thành tốt chuyện này.--------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.