Ông ta vừa nói vừa vén ống quần của mình lên để lộ ra cái đùi, bên trên đó có một vết thương dài đẫm máu, dài cũng gần 20cm."Nhìn đi, nhìn đi này! Vì cứu con nhóc đó mà thầy đã mạo hiểm đến thế nào!", lão quỷ chỉ vết thương đó rồi nghiến răng nói."Không phải ông là ma à? Sao lại bị thương?", tôi hỏi.Lão quỷ thả ống quần xuống rồi than thở: "Hầy, con cháu của tên đao phủ đó có một thanh đao dài, trên đó đã nhuốm máu của hàng nghìn hàng vạn người, chậc chậc... lệ khí thật sự quá nặng".Ông ta nói xong, thoắt người đã rời xa đường cái, đi vào con đường nhỏ về thôn.Tôi vội đi theo: "Vậy lẽ nào con cháu của đao phủ kia vẫn làm nghề cũ giống tôi và chú hai à?"Lão quỷ đi phía trước, nghiêng đầu nhìn tôi: "Chẳng phải phí lời sao, xưa kia người ta gọi là đao phủ, giờ đây chỉ đổi tên thôi".Tôi suy nghĩ: "Người xử tử tội phạm tử hình à?"Lão quỷ chép miệng: "Gần vậy đó, mà cũng không hoàn toàn là vậy, một lời nói không hết. Dù sao thì tứ tiểu âm môn của các cậu đã không còn giống trước nữa rồi Chú hai cậu không nói với cậu à?"Tôi lắc đầu, lão quỷ bĩu môi: "Chậc chậc chậc, đúng là ông ta kín miệng thật! Không cần vội, đi theo thầy, thầy từ từ nói cho cậu nghe!"Lão quỷ dẫn tôi thẳng tới phần mộ của ông ta, tôi nhìn quanh quất mà chẳng thấy Thất Thất đâu."Thất Thất đâu?"Lão quỷ chỉ nấm mộ dưới chân rồi cười khúc khích: "Chôn ở đây này".Thấy tôi sắp căng thẳng thì ông ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756798/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.