Tôi nhìn camera giám sát, đúng là ánh đèn đỏ đã biến mất rồi. Tôi lại đưa mắt trông chú cảnh sát nhưng vẫn không dám tin lời ông ấy.
Chú cảnh sát cau mày, ngồi xuống đối diện tôi rồi lo lắng thốt:
"Đầu Kim, tôi nói thật với cậu nhé, nếu muốn cậu nhận tội thì tôi có rất nhiều cách, nhưng tôi biết cậu thật sự bị oan".
Tôi chớp mắt, không khỏi nảy ra ý nghĩ chú cánh sát này trước sau bất nhất, chắc đang có cạm bẫy gì đó...
"Nếu ông đã tin tôi thì sao không thả tôi đi?" Tôi hỏi.
Chú cảnh sát thở dài, nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt.
"Ôi, chuyện này không phải do tôi quyết, tôi muốn nói với cậu giờ đang có rất nhiều bằng chứng bất lợi nhằm vào cậu, kết tội cậu chỉ là việc sớm hay muộn thôi, chi bằng cậu khai thật ra đi thì còn được tha tội".
Chú cảnh sát khựng lại rồi thành khẩn nhìn tôi nói: "Nếu cậu nói thật với tôi thì tôi có thể giúp cậu thoát tội".
"Sao ông lại giúp tôi?"
Chú cảnh sát trừng mắt nhìn tôi: "Người tốt là người tốt, kẻ xấu là kẻ xấu, cậu không giết người nên được nhiên tôi không muốn để cậu bị oan rồi!"
Tôi thầm do dự trong lòng, mình có nên nói không đây? Nói ra rồi liệu ông ấy có tin không? Mà dù có tin thì chú cảnh sát có thể chứng minh cho sự trong sạch của tôi không? Loading...
Một loạt những vấn đề quẩn quanh trong đầu tôi, lúc này chú cảnh sát lại cất lời.
Ông ấy nói, dù nguyên nhân là gì, có kỳ lạ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756796/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.