Vì là người già nên tóc không nhiều, tôi lấy được có một nhúm chút xíu.
Tôi cẩn thận bọc tóc lại rồi đặt thi thể lại ngay ngắn, sau đó mới rời khỏi phòng.
Sau đó, tôi về nhà sắc thuốc cho Thất Thất, vừa sắc thuốc vừa suy nghĩ chuyện trước đây.
Rõ ràng tiếng kèn xô-na và tiếng trống kia là ảo giác của tôi, kì lạ là tiếng động ấy dẫn tôi đến nhà có người mới vừa chết.
Lẽ nào có quỷ thần nào đó đang lén báo tin cho tôi sao?
Nếu tất cả những chuyện này đều nhờ chiếc lọ sứ nhỏ kia thì tôi lời to rồi!
Sắc trời dần tối, tôi châm nến ngồi trong phòng đợi Thất Thất.
Cứ đợi như vậy tới 2 giờ sáng, Thất Thất mới đến.
Cô ấy vừa vào phòng thì tôi đã vui vẻ đứng bật dậy.
"Thất Thất! Anh lại nghe được rồi!", cô ấy cũng rất vui mừng cười với tôi. Tôi để ý thấy có vẻ như cô ấy rất mệt mỏi. Tôi tưởng rằng do hồn phách của cô ấy quá yếu nên bảo cô ấy nhanh chóng uống nước thuốc.
Thất Thất ngoan ngoãn uống xong thì lau miệng, nói với tôi: "Cảm ơn anh Đầu Kim, em đỡ nhiều rồi".
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Đúng rồi Thất Thất, là quỷ bà kia đã chữa khỏi tai cho anh à?"
Thất Thất lại lắc đầu nói: "Không phải, anh tự hồi phục đó".
Tôi chớp chớp mắt: "Tối qua anh thấy em có vẻ rất cảm kích quỷ bà nên còn tưởng bà ấy đã chữa trị cho anh chứ".
"Hôm qua, sau khi em nói tình hình của anh cho quỷ bà biết thì bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756788/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.