"Cái gì thế?"
"Vừa nãy lão quỷ bắt em chạy, lúc em trộm mấy cái đồ kia thì tiện tay móc luôn ở túi quần ông ta đấy, chắc là món đồ quý gì đó!"
Thất Thất đặt chiếc lọ nhỏ lên bàn, tôi sờ thử thì thấy nó lạnh teo, hệt như lấy từ hầm băng ra vậy.
"Bản lĩnh tiện tay móc túi của em cũng giỏi quá rồi đấy nhỉ? Nhỡ đâu lão quỷ mà biết...", tôi không kìm được nói.
Thất Thất hơi ngượng.
"Anh đừng hiểu lầm nhé, em không có giỏi trộm đồ đâu. Chỉ là lúc đó lão quỷ không để ý tới em, em nghĩ không chừng sau này dùng được nên mới trộm về...", Thất Thất giải thích.
Tôi cầm cái lọ lên lắc lắc, cảm giác trong đó chẳng có gì, vô cùng tò mò.
Trong cái lọ nhỏ này của lão quỷ sẽ có gì đây?
Thất Thất cũng nhìn nó rồi kích động nói: "Đầu Kim, đồ vật lão quỷ luôn mang theo bên người chắc chắn là rất quan trọng đối với ông ta. Nếu sau này ông ta còn uy hiếp anh thì anh lấy cái này..."
Thất Thất chưa nói xong thì tôi đã không nhịn được mở luôn cái nắp lọ ra rồi.
"Uy hiếp ông ta...", Thất Thất nói nốt nửa câu cuối rồi nín thở.
Tôi xòe bàn tay trái ra, muốn đổ thứ trong lọ nhỏ ra lòng bàn tay của mình.
Nhưng trong lọ sứ này chẳng có viên thuốc hay nước thuốc gì cả, chẳng có cái gì hết, chỉ có một đốm khói trắng bay ra, phát ra một mùi gay mũi, sau đó thì chẳng còn gì nữa.
"Gì thế này...", tôi ngửi lòng bàn tay mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/1756783/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.