Chương trước
Chương sau
Thất Thất yên lặng một lát rồi bỗng nhiên mỉm cười.
"Nguyệt Nguyệt ơi là Nguyệt Nguyệt, từ nhỏ đến lớn, cái gì em cũng muốn vượt mặt chị. Nhưng em có tính thế nào cũng không thể ngờ được ông chủ kia để mắt tới cả em nữa đúng không?"
Nói rồi, âm khí trên người cô ấy mạnh mẽ hơn, thổi ra bên ngoài.
Bên ngoài, Nguyệt Nguyệt dường như đang gào thét.
"Chị là đồ khốn nạn! Chị đã hứa với bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho tôi, sao chị không cản được ông chủ đó?
Sao chị không cùng chết với ông chủ kia đi?
Chị là đồ khốn nạn, chị là đồ bịp bợm!!!"
Theo tiếng gào thét, cơn gió lạnh bên ngoài mạnh thêm, thổi vào khiến ngọn lửa chợp chờn mãi.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, chợt thấy chiếc áo khoác mình để trên ghế.
Tối qua ra ngoài, trời lạnh nên tôi đã mặc thêm một chiếc áo khoác, về nhà thì tiện tay vứt lên trên ghế, ngay bên cạnh tay tôi.
Nhân lúc gió lạnh không mạnh lắm, tôi nhoài người khẽ lấy chiếc áo khoác lại, bọc bốn phía của hai chiếc nến lại kín kẽ.
Làm vậy có hiệu quả ngăn cản gió thổi vào, bảo vệ ngọn lửa.
Ngọn lửa cháy ổn định tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng bị tam quan méo mó của Nguyệt Nguyệt chọc tức quá đỗi.
Sao lại có con người khốn nạn đến thế này trên đời chứ? Rõ ràng cô ta đã bán đứng chị gái mình, ấy vậy mà còn bảo chị gái phải bảo vệ cho mình. Loại phụ nữ tồi tệ đến mức này, thế giới hiếm gặp.
Lúc này, tôi nghe thấy Thất Thất sau lưng tôi thở dài.
"Phù... Nguyệt Nguyệt, cảm ơn em đã nói thật, cảm ơn vì em đã cho chị lý do... để khiến em hồn bay phách tán!"
Nói đến đây thì Thất Thất hít sâu vào một hơi rồi lại thổi ra phía ngoài.
Khác với hơi thở hôi thối của Chử Nguyệt Nguyệt, hơi thở của Chử Thất Thất có mùi thơm nhè nhẹ, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thanh thản.
Làn gió kia vừa thổi ra thì đã áp chế được cơn gió lạnh bên ngoài, thậm chí còn mạnh hơn cơn gió lạnh kia gấp mấy lần!
Tôi thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng, xem ra bản lĩnh của Thất Thất cao hơn Nguyệt Nguyệt rất nhiều, vừa nãy không nỡ xuống tay tàn nhẫn là vì niệm tình chị em.
Ngay lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng thình thịch, một người đẩy cổng loạng choạng chạy vào.
"Nguyệt Nguyệt, cứu mạng, cứu mạng với! Tôi không sống nổi mất... Thầy tướng số ở Hà Nam đang phái người truy giết tôi này..."
Nói rồi thì "bụp" một tiếng, người nọ quỳ luôn xuống đất.
Tôi nghe giọng nói đó xong thì lửa giận dâng lên đến đỉnh đầu.
Đó chắc chắn là giọng của Đầu Vuốt Keo! Mấy ngày trôi qua rồi, chắc cậu ta phải tới Hà Nam rồi chứ, sao lại quay về rồi?
Dù thế nào thì cũng là do cậu ta hại chết chú hai, tôi không đội trời chung với cậu ta!
Mặc dù căm hận đến nước muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta, nhưng tôi vẫn không động đậy gì, giữ chặt áo, chỉ sợ để gió lọt vào dập tắt mất ngọn lửa.
Ngoài cửa vọng vào tiếng cười của Chử Nguyệt Nguyệt.
"A ha ha ha... Trời giúp tôi mà! “Vựa máu” của tôi đã trở về rồi! Nào, mau rắc máu lên người tôi đi!!!"
Tiếng nói của cô ta vừa dứt thì tôi liền nhìn thân hình của Chử Thất Thất qua khóe mắt, cơ thể cô ấy khẽ run một cái.
Tôi vội quay đầu nhìn Thất Thất: "Chử Thất Thất, nhỏ máu của tôi lên người cô thì có ích gì không?"
Chử Thất Thất không quay đầu mà chỉ khẽ lắc đầu.
"Anh không phải là “vựa máu” của em, anh là..."
Cô ấy vừa dứt lời thì tôi nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài.
"Vù... vù..."
Từng cơn gió lạnh lẽo mạnh bão cuốn theo mùi hôi thối phả vào mặt!
Cơn gió đó thật sự quá hung bạo, áo của tôi bị tốc lên trong tích tắc. Ngay đến Chử Thất Thất cũng bị thổi lùi lại nửa bước.
Tôi vội vã túm chặt áo lại, muốn dốc hết sức để che chắn ngọn nến lại.
Ngay lúc này, tôi nghe một tiếng "Phụt!" vang lên.
Ngọn đèn cầy bên trái bị dập tắt mất rồi!
"Rầm!"
Chử Thất Thất ngã xuống đất!
"Thất Thất!"
Tôi hét lớn lên, nhìn ngọn đèn bị tắt kia rồi vội vã đưa nó sang ngọn nến còn lại để châm lửa.
Nhưng kỳ lạ thay! Ngọn nến này tắt rồi chẳng thể nào đốt cháy lại được nữa.
Nhìn thấy Chử Thất Thất đang nằm dưới đất, hơi thở thoi thóp, tôi không màng tất cả chạy lại bên cô ấy.
"Thất Thất, cô kiên trì nhé!", tôi ôm cô ấy vào lòng, hương thơm trên người cô ấy càng lúc càng nhạt đi, cơ thể cũng càng lúc càng lạnh thêm.
Chử Thất Thất hé nửa mắt, nước mắt trào ra. Cô ấy nhìn tôi rồi khẽ thều thào: "Đầu Kim, thật ra... em còn giấu anh một chuyện..."
Tôi ngơ ngác: "Chuyện gì cũng được, sau này nói tiếp. Bây giờ nói cho tôi biết tôi phải làm gì mới cứu được cô?"
Cô ấy nở một nụ cười mãn nguyện, hai tay nắm lấy tay tôi, nhìn tôi đầy thâm tình.
"Thật ra, em và anh... đã..."
--------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.