Thất Thất yên lặng một lát rồi bỗng nhiên mỉm cười.
"Nguyệt Nguyệt ơi là Nguyệt Nguyệt, từ nhỏ đến lớn, cái gì em cũng muốn vượt mặt chị. Nhưng em có tính thế nào cũng không thể ngờ được ông chủ kia để mắt tới cả em nữa đúng không?"
Nói rồi, âm khí trên người cô ấy mạnh mẽ hơn, thổi ra bên ngoài.
Bên ngoài, Nguyệt Nguyệt dường như đang gào thét.
"Chị là đồ khốn nạn! Chị đã hứa với bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho tôi, sao chị không cản được ông chủ đó?
Sao chị không cùng chết với ông chủ kia đi?
Chị là đồ khốn nạn, chị là đồ bịp bợm!!!"
Theo tiếng gào thét, cơn gió lạnh bên ngoài mạnh thêm, thổi vào khiến ngọn lửa chợp chờn mãi.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, chợt thấy chiếc áo khoác mình để trên ghế.
Tối qua ra ngoài, trời lạnh nên tôi đã mặc thêm một chiếc áo khoác, về nhà thì tiện tay vứt lên trên ghế, ngay bên cạnh tay tôi.
Nhân lúc gió lạnh không mạnh lắm, tôi nhoài người khẽ lấy chiếc áo khoác lại, bọc bốn phía của hai chiếc nến lại kín kẽ.
Làm vậy có hiệu quả ngăn cản gió thổi vào, bảo vệ ngọn lửa.
Ngọn lửa cháy ổn định tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng bị tam quan méo mó của Nguyệt Nguyệt chọc tức quá đỗi.
Sao lại có con người khốn nạn đến thế này trên đời chứ? Rõ ràng cô ta đã bán đứng chị gái mình, ấy vậy mà còn bảo chị gái phải bảo vệ cho mình. Loại phụ nữ tồi tệ đến mức này, thế giới hiếm gặp.
Lúc này, tôi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-va-xac/160076/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.