Chương trước
Chương sau
Tôi vội kéo hộc tủ lấy ra 2 cây đèn cầy tiếp lửa, đồng thời đốt tờ giấy, ngọn lửa đột nhiên cháy bùng lên cao một mét khiến tôi sợ đến nỗi vứt luôn tờ giấy xuống đất.
Đầu Vuốt Keo đã nói, lúc còn sống Chử Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt đều là hai cô gái bình thường, chỉ vì bị người ta phong ấn oán khí nên mới biến thành ác quỷ. Nếu có thể giúp cô ấy đầu thai sớm thì cũng được xem như là một chuyện công đức.
Tôi quyết định ở lại đợi thêm 3 ngày, giữ cho lửa đèn cầy không bị tắt, giúp cô ấy đầu thai.
Đang suy nghĩ thì bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập: "Anh Đầu Kim, anh Đầu Kim, xảy ra chuyện lớn rồi!!!"
Người nọ vừa hét vừa xông vào trong nhà, đó là Trứng Muối, tuổi xấp xỉ tôi, lúc túc trực bên linh cữu của chú hai tôi cậu ấy cũng có mặt.
Tôi hỏi sao vậy thì cậu ấy thở hồng hộc nói: "Cậu mau đi xem thử đi, Cẩu Tử chết rồi, bị ác quỷ hại chết đó!"
Tôi ngơ người, bảo cậu ấy từ từ kể rõ mọi chuyện.
Cậu ấy vừa lôi tôi đi vừa nói: "Tôi cũng không nói rõ được, cậu tự đi xem thử đi!"
Cẩu Tử và Trứng Muối đều là bạn thân của tôi, tuổi cũng xấp xỉ tuổi tôi.
Hai chúng tôi chạy bước nhỏ suốt cả dọc đường tới nhà Cẩu Tử. Nhà Cẩu Tử ở rất gần nhà tôi, qua một con hẻm là tới.
Vừa bước vào cổng đã thấy trong sân là một mớ hỗn độn, Cẩu Tử ngã ngay giữa sân.
Bố mẹ cậu ấykhóc ngất bên cạnh, họ hàng ra sức an ủi, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Vừa thấy tôi bước vào, mẹ của Cẩu Tử đã nhào về phía tôi rồi nắm lấy vai tôi nức nở: "Đầu Kim, cháu tới rồi! Cháu theo chú hai cháu học nghề lâu nay, cháu mau tới xem thử sao Cẩu Tử lại chết thế này..."
Tôi gật đầu, vỗ vai an ủi bà ấy rồi đi tới giữa sân.
Cẩu Tử nằm thẳng ở đó, bụng bị người ta rạch ra, trong đó trống không, lục phủ ngũ tạng bị người ta móc đi mất rồi, chỉ còn lại một lỗ hõm trống huơ trống hoác.
Điều kì lạ là trên mặt Cẩu Tử vẫn giữ một nụ cười mỉm quái dị, nụ cười đó cho thấy cậu ấy thỏa mãn vô cùng.
Chắn chắn bị mổ bụng là một trải nghiệm cực kỳ đau đớn. Nhưng sao cậu ấy là cười mỉm thế kia?
Tôi kiểm tra những vị trí khác trên người cậu ấy, ngoài bộ phận sinh dục bị cắt và nội tạng bị móc đi thì không có chỗ nào có thương tích.
Cũng có thể nói là, vết thương chí mạng chính là vết mổ trên bụng. Nhưng vì sao cậu ấy lại cười chứ?
Sau khi kiểm tra thi thể xong, tôi đứng dậy đi tới trước mặt mẹ Cẩu Tử hỏi bà ấy rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Mẹ Cẩu Tử khóc thút thít, nấc nghẹn kể với tôi.
Thì ra nhà Cẩu Tử có hai gian, Cẩu Tử ở gian nhà phía trước, bố mẹ Cẩu Tử ở gian nhà phía sau.
Tối qua, Cẩu Tử ăn cơm ở gian sau xong thì trở về gian trước.
Cẩu Tử mới vừa bước ra khỏi cửa thì mẹ cậu ấy đã nghe cậu ấy nói một câu: "Người đẹp, em tìm ai thế?"
Lúc đó mẹ Cẩu Tử còn nhìn ra ngoài một lượt nhưng chỉ thấy một mình Cẩu Tử đứng ngoài sân, tay cầm điện thoại, không nhìn thấy ai khác cả.
Nhưng mẹ Cẩu Tử không chú ý lắm, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Đến đêm, mẹ Cẩu Tử đã ngủ rồi, đột nghiên nghe thấy tiếng rên rỉ ở sân trước vọng lại.
Tiếng rên đó chắc chắn là tiếng rên rỉ của người phụ nữ phát ra khi đang giao hoan với đàn ông.
Cẩu Tử sắp 20 tuổi rồi, đã là thanh niên lớn tuổi trong thôn rồi. Nhưng vì tính cách của Cẩu Tử cứng nhắc nên mãi vẫn chưa tìm được người yêu.
Bây giờ, mẹ Cẩu Tử nghe được âm thanh này, bà ấy chẳng những không lo lắng mà còn mừng thầm nữa.
Xem ra chẳng bao lâu nữa Cẩu Tử sẽ kết hôn, rồi sinh con đẻ cái nối dõi tông đường cho nhà mình rồi.
Thế nên mẹ Cẩu Tử không để ý lắm, tiếp tục ngủ.
Đến tầm 2, 3 giờ sáng thì mẹ Cẩu Tử bị một tiếng kêu thảm thiết đánh thức.
Chỉ có mẹ là hiểu con nhất, mẹ Cẩu Tử vừa nghe tiếng kêu thảm kia thì liền biết đó là Cẩu Tử.
Thế nên bà ấy đạp bố Cẩu Tử dậy, hai người vội mang dép chạy lên gian trước.
Lúc chạy tới sân trước thì đã không nghe tiếng động gì nữa rồi, hai người họ gọi Cẩu Tử thì cậu ấy gắt gỏng trả lời.
"Con đang ngủ mà, kêu con làm gì?"
Nghe Cẩu Tử trả lời, mẹ cậu ấy mới yên tâm, kéo bố Cẩu Tử về lại.
Vừa về đến nhà sau thì lại nghe thấy ở nhà trước vọng lại tiếng phụ nữ rên rỉ.
Bố mẹ Cẩu Tử hiểu ý tủm tỉm cười, xem ra con trai chơi quá tay nên vừa nãy mới kêu thảm vậy.
Hai người họ lại ngủ, vừa nằm xuống giường thì mẹ Cẩu Tử lại nghe tiếng kêu thảm của cậu ấy.
Hơn nữa, tiếng kêu lần này còn thảm thiết hơn lần trước!
Mẹ Cẩu Tử thấy kỳ lạ nên một mình rón rén xuống giường lên nhà trước.
Lúc mẹ Cẩu Tử tới sân trước thì tiếng kêu đó lại im bặt. Bà ấy rón ra rón rén bước tới trước cửa sổ lén nhìn vào bên trong.
Đêm qua trăng rất sáng, mượn ánh trăng, bà ấy nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ dị.
Cẩu Tử nằm sấp trên giường, cơ thể cong lên, hai tay chống xuống giường, thân dưới không ngừng chuyển động.
Đây là tư thế quan hệ tiêu chuẩn, vốn chẳng có gì kỳ lạ hết. Nhưng điều kỳ lạ là phía dưới cơ thể của Cẩu Tử trống hoắc, chẳng có một ai!
Mẹ Cẩu Tử cố ý dụi mắt nhìn lại thử xem.
Bây giờ đang là mùa hè, Cẩu Tử không đắp chăn mền gì cả, giữa cơ thể và giường có một khoảng cách nhất định, khoảng cách đó vừa đẹp cho một người nằm vào.
Chỉ là, đó là một khoảng trống, không có một ai cả!
--------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.