Chương trước
Chương sau
Ngay lúc ấy, tràng âm thanh rợn tóc gáy lại vang lên.
“A... A…”
Lần này, âm thanh ở ngay bên tai tôi!!!
Hoảng sợ đạt tới cực điểm sẽ thành tức giận. Tôi cũng hét lên theo, vừa “a... a…”, vừa dùng hai tay đánh loạn xạ lên như phát điên vậy.
Không biết bao lâu sau, người tôi ngã về phía sau, cơ thể dựa vào cánh cửa gỗ.
Lúc này tôi mới phát hiện, cái thứ gì đó tóm lấy chân tôi đã biến mất rồi.
Mở cửa gỗ, chạy ra ngoài sân, gió nổi lên tôi mới nhận ra áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Vừa định thở phào một hơi, bỗng một cánh tay đặt lên vai tôi.
Tôi giật mình quay đầu lại, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi.
“Đầu Vuốt Keo!”
Tôi hét lớn một tiếng, hai tay nắm lấy vai cậu ta, cảm xúc trong lòng của tôi dành cho cậu ta vô cùng phức tạp, vừa đồng cảm lại vừa hận cậu ta.
Mặt của Đầu Vuốt Keo toàn mồ hôi, chiếc áo sơ mi hoa trên người cậu ta cũng dính đầy bùn. Cái đầu tóc vuốt keo chỉn chu trước đây, bây giờ rối bù lên, dính sát trên trán, vô cùng nhếch nhác.
“Đầu Kim, cậu... cậu vẫn còn sống sao?”
Vừa nói, cậu ta vừa lùi về sau, đồng tử cứ đảo liên hồi như muốn bỏ chạy.
Tôi bóp chặt vai cậu ta, trầm giọng nói: “Đương nhiên là tôi còn sống! Hơn nữa, tôi đã biết hết mọi chuyện rồi. Cậu nói đi, tại sao lại chọn tôi làm người chết thay? Tại sao?”
Vẻ mặt cậu ta vô cùng gượng gạo, đưa tay lên, lau mồ hôi trên mặt.
Ngay lúc này, đằng sau người tôi bỗng truyền tới âm thanh mở cửa.
“Cạch…”
Cửa phòng phía Tây, mở ra rồi!!!
Tôi không quay đầu lại, mồ hôi trên người tôi lại tuôn ra.
Đầu Vuốt Keo vừa thấy cửa mở thì vội quay đầu bỏ chạy, tôi chạy theo sau cậu ta, tức tốc chạy về phía cánh cổng trong sân.
Vừa chạy được vài bước thì nghe thấy tiếng cạch một cái, cánh cổng ở trước mặt đóng lại!
Lần này, Đầu Vuốt Keo hoàn toàn hoảng loạn rồi.
Cậu ta ngã xuống đất, hướng về phía phòng phía Tây vái lạy, vừa dập đầu vừa hét lên: “Thất Thất, chị tha cho tôi đi Thất Thất, tôi đã giúp chị tìm được người chết thay rồi, chị tha cho tôi đi...”
Tôi quay đầu nhìn về căn phòng phía Tây, mặc dù cửa phòng mở rồi nhưng không có ai đi ra. Trong sân, ngoại trừ tiếng gào thảm thiết của Đầu Vuốt Keo, không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Tôi hít sâu một hơi, từ từ bình tĩnh lại.
Rất rõ ràng, Thất Thất mà Đầu Vuốt Keo nhắc tới là người con gái được tôi khâu xác - Chử Thất Thất.
Chú hai thường xuyên dạy tôi, xác chết vẫn có tâm, lúc khâu xác, không được phép có chút tạp niệm nào, càng không được bất kính đối với thi thể.
Chỉ cần tôn trọng thi thể, thi thể sẽ không làm hại đến mình.
Chú hai đã làm nghề vá xác cả đời, vá vô số cái xác nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy chú bị xác chết báo thù.
Tôi không tin bản thân thành tâm thành ý vá xác lại chết trong tay một thi thể!
Nghĩ đến đây, tôi gắng bước hai bước, tiến tới gần căn phòng phía Tây.
Sau lưng tôi, Đầu Vuốt Keo vẫn không ngừng dập đầu, vừa dập đầu vừa lẩm bẩm: Thất Thất, chị tha cho tôi đi mà Thất Thất!
Vừa đến gần căn phòng phía Tây, tôi bỗng cảm nhận được có luồng gió lạnh ập tới. Mồ hôi trên người vừa tuôn ra đều bị luồng gió lạnh thổi bay hết, cảm giác như mình vừa đi vào động băng vậy.
Nương theo ánh trăng chiếu rọi, tôi nhìn thấy chiếc đèn pin của mình rơi ở trước cửa phòng, bèn nhặt nó lên.
Pin của đèn bị lỏng, gảy nhẹ một cái, nó lại bật sáng.
Dưới ánh đèn pin, tôi lại nhìn thấy hết toàn bộ căn phòng phía tây.
Chẳng khác gì so với lúc nãy tôi nhìn thấy. Trong căn phòng trống huơ trống hoác, đừng nói là ma, đến cả một con chuột cũng không có.
Sau khi lia chiếc đèn pin vài lượt, tôi đột nhiên phát hiện, trong góc phòng, đặt một lu nước rất lớn.
Hồi chiếu tới đây, chiếc lu nước cũng được đặt ở đó, chỉ là lúc ấy nó không gây chú ý tới tôi.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc vại nước, rồi chậm rãi bước tới gần.
Đi đến gần chiếc vại nước, tôi nín thở, từ từ chiếu ánh đèn pin qua.
Vừa nhìn vào khiến tôi khiếp đến mức lại tuôn mồ hôi hột.
Một người con gái đeo kính đen ngồi trong chiếc lu nước cao bằng nửa thân người. Vừa khéo, khuôn mặt đeo kính râm hướng về phía tôi, dưới ánh sáng của chiếc đèn pin, khuôn mặt ấy hiện lên vô cùng quỷ dị.
Tay của tôi run lên một lúc nhưng cũng nhanh chóng giữ vững lại, không bị rơi đèn pin.
Người con gái này...
Chính là cô gái ngồi ở ghế phụ xe lúc Đầu Vuốt Keo tới đón tôi.
Đầu Vuốt Keo nói đây là em gái của Chử Thất Thất, tên Chử Nguyệt Nguyệt.
Từ lúc đi vào căn nhà này, tôi chưa từng nhìn thấy cô ta, lúc ấy, Đầu Vuốt Keo giải thích với tôi rằng cô ta nghỉ ngơi ở căn phòng phía Tây.
Một buổi tối kỳ lạ như này, tôi nhìn thấy một người con gái ngồi trong lu nước, lại còn đối diện với tôi nữa. Tôi đột nhiên chẳng biết nên nói gì.
Trong sân truyền tới âm thanh mở cổng, còn có cả tiếng bước chân bịch bịch nữa.
Chắc chắn là Đầu Vuốt Keo chạy rồi!
Tôi định đuổi theo nhưng cảm thấy không thể bỏ mặc một cô gái được nên cả ngôi nhà chỉ còn lại mình tôi và Chử Nguyệt Nguyệt đối diện nhìn tôi.
Thời gian như dừng lại, không biết bao lâu sau, tôi hít một hơi sâu, cẩn thận hỏi cô ta: “Cô ở đây làm gì?”
Im lặng, căn phòng, căn nhà không hề có một âm thanh.
--------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.