Trong phòng, Lan Tranh ngồi trên sofa hút thuốc, Phương Sùng Viễn đứng ở đằng kia, ánh mắt phức tạp nhìn y.
"Em đừng nhìn anh như vậy, " Lan Tranh bỗng nhiên nở nụ cười, hít một hơi thuốc thật sâu rồi ném tàn vào trong gạt, ngẩng đầu nói với hắn, "Em nhìn anh như vậy anh sắp không thở nổi rồi."
Đôi mắt Phương Sùng Viễn lại không hề có một chút ý cười, hỏi y, "Tại sao?"
Từng cảnh tượng vừa nãy, cho tới bây giờ vẫn còn lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại tinh thần, làm sao cũng không nghĩ ra được, Lan Tranh cư nhiên vì bảo vệ hắn mà lựa chọn rút lui khỏi giới giải trí.
Lan Tranh nhìn hắn, ánh mắt chăm chú, "Anh nói rồi, anh sẽ không để em phải một mình chịu đựng nữa."
"Lan Tranh!"
Loading...
"Phương Sùng Viễn!" Lan Tranh bỗng nhiên đứng lên ngắt lời hắn, bình tĩnh lên tiếng, "Anh bằng lòng vì em làm bất cứ chuyện gì, anh bằng lòng! Chỉ cần em bình an, bất luận bảo anh làm cái gì anh cũng đều đồng ý, em biết không?"
"Chuyện này có thể giống nhau sao? Anh biết lúc nãy mình vừa nói cái gì trước mặt truyền thông không? Lan Tranh, vì giúp tôi mà anh mất đi tất cả đấy anh hiểu chưa?"
"Anh không có mất đi tất cả, Sùng Viễn, " Lan Tranh yên lặng nhìn hắn, hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói, "Anh chưa từng làm gì cho em cả, anh đau lòng em đấy em biết không, anh muốn san sẻ với em, muốn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-truoc-mat/1506259/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.