Phương Sùng Viễn nhắm mắt lại nằm trên giường, trong đầu đều là dáng vẻ tan nát cõi lòng lúc nãy của Lan Tranh. 
Y sửng sờ rất lâu, nửa ngày sau mới phản ứng lại được, y muốn trả lời, nhưng lại phát hiện mình không cách nào mở miệng được, qua một lúc sau, y mới nghẹn ngào nói, "Xin lỗi... Tôi không biết cậu, không biết cậu đã có người mình thích." 
Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, nhìn sang chỗ khác, "Lan Tranh, chúng ta đã không thể bắt đầu lại từ đầu, không phải sao." 
Lan Tranh nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười thật nhẹ, một lúc sau y mới lẩm bẩm nói, "Đúng đấy, là lỗi của tôi, tất cả đều đã quá muộn". 
Trong đêm đen, Phương Sùng Viễn thở dài nặng nề, mấy ngày nay thái độ của Lan Tranh đối với hắn, kỳ thực hắn đã có thể đoán được một chút, chỉ là không nghĩ tới Lan Tranh sẽ đích thân bày tỏ. Sau khi hắn quyết định buông tay, Lan Tranh vậy mà lại nói cho hắn biết, y yêu hắn... 
Buồn cười quá, không phải sao? 
Vậy trước kia một mình hắn chịu đựng hết tất cả, tính là gì? 
Lúc trước người kia nói một câu "đời này của tôi sẽ không yêu ai khác nữa", chính lời này đã mạnh mẽ chặt đứt mọi mơ tưởng của hắn về tương lai, cho nên hắn buộc mình phải bước ra ngoài, từng bước một, dù cho trong lòng đau đớn đến mức nào, hắn cũng ép mình không được quay đầu, nhưng bây giờ, Lan Tranh lại nói với hắn, chưa bao giờ là Lan Đình, người y yêu vẫn luôn là hắn, Phương Sùng Viễn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-truoc-mat/1506247/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.