Hôm đó lúc Quý Phi rời đi trời đã chập tối, bên ngoài biệt thự phủ đầy tuyết, sắc trời nhá nhem chỗ tối chỗ không. Hắn vừa mới mở cửa ra, liền bị cái lạnh ập đến run cả người.
Một giây sau, bước chân bỗng bất ngờ dừng lại, hắn nhìn thấy người đang đứng đối diện mình, trên đầu và bả vai phủ đầy hoa tuyết, như là đứng ở chỗ này đã lâu.
Quý Phi ngập ngừng mở miệng nói, "Lan lão sư?"
Lan Tranh nhìn thấy hắn cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ gật đầu một cái thật nhẹ, lịch sự cười chào hỏi.
Quý Phi kỳ quái hỏi y, "Sao anh lại ở đây?" Rồi mới giống như là phát hiện ra cái gì, lập tức phản ứng lại, hắn quay đầu nhìn lên trên lầu một chút rồi mới nói, "Anh không gõ cửa sao?"
Lúc này đầu của Lan Tranh đã đau như búa bổ, y đứng ở chỗ này tròn 6 tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ hơi cười một chút thôi cũng cảm thấy mắt đau như bị xé rách, y nói, "Tôi vừa mới đến."
Quý Phi không biết Phương Sùng Viễn và Lan Tranh có quan hệ gì, lúc trước Phương Sùng Viễn ở quán bar đã cố ý nhục nhã Lan Tranh, bây giờ lại để cho y đứng ở dưới lầu đợi lâu như vậy, hết lần này đến lần khác, Quý Phi cũng cảm thấy kỳ quái, giữa hai người này rốt cuộc là mâu thuẫn cái gì.
"Tôi không sao, " Lan Tranh nhìn hắn nói, "Cậu về đi."
Quý Phi nhìn y chỉ mặc một cái áo khoác, cứ đứng chịu lạnh như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-truoc-mat/1506228/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.